Thập Niên 80: Sau Khi Nữ Phụ Nhận Nhầm Nam Chính
Chương 31:
Nịnh Mông Cửu
24/10/2024
Những lời này chỉ có mẹ ruột mới nói với cô, ít nhất Lâm Thủ Nghĩa và Tôn Tú Chi sẽ không bao giờ nói.
Sắc mặt của Lâm Thủ Nghĩa thậm chí không thể dùng từ khó coi để hình dung: “Chúng ta vào trong nói, có chuyện gì thì vào trong nhà lại nói.”
Tôn Tú Chi lại càng muốn chửi ầm lên, nhưng thời gian cấp bách, bên ngoài lại có nhiều người như vậy, thím ta chỉ có thể cố nặn ra nụ cười: “Chị dâu nói gì vậy? Tôi và Thủ Nghĩa là chú ruột, thím ruột của nó, còn có thể hại nó được hay sao? Tiểu Mã nhà người ta có công việc ở thành phố, lại còn là công nhân viên chức, còn rất quan tâm đến con bé nhà ta nữa, vải vóc đưa tới cũng toàn là vải dệt công nghiệp loại tốt nhất, còn đặc biệt thuê xe khách nhỏ đến đón dâu nữa đó.”
Dùng xe khách nhỏ để đón dâu là cảnh tượng chỉ ở thành phố mới có thôi.
Dù sao xe khách đều là của trạm vận chuyển hành khách, nếu không có chút quan hệ thì thậm chí còn chẳng biết tìm ai để thuê nữa kìa. Với nông thôn mà nói, có được một chiếc xe đạp đã là tốt lắm rồi.
Tôn Tú Chi nói những lời này, một là muốn chứng minh mình không bạc đãi Lâm Kiều, hai là muốn thuyết phục Lâm Kiều, để cô mau chóng ngoan ngoãn đi lấy chồng đi. Lâm Kiều vốn luôn ngoan ngoãn nghe lời, bảo làm gì thì làm nấy nhưng lúc này cô vẫn không hề nhúc nhích: “Thím, cháu thực sự không thể đồng ý mối hôn sự này được.”
Tôn Tú Chi sửng sốt, ngay cả Lâm Thủ Nghĩa cũng cau mày: “Ý mày là sao?”
Trong sự yên tĩnh kéo dài, những tiếng thì thầm ở bên ngoài cổng lại càng trở nên vô cùng rõ ràng.
“Chiếc xe này ở đâu ra vậy? Nhìn biển số xe thì hình như không phải ở chỗ chúng ta đâu.”
“Giống xe của bộ đội, con bé nhà họ Lâm sao lại đi xuống từ xe này thế?”
Xuống từ xe ư?
Mấy người cùng nhìn về phía đó, vừa vặn nhìn thấy Quý Đạc đang nhíu mày đóng cửa bên phía ghế phụ của xe, xắn tay áo sải bước đi tới. Dù ống quần quân phục vẫn còn hơi hỗn độn, nhưng dáng người anh vẫn cao lớn thẳng tắp, đôi mắt sắc bén, không che giấu được khí thế bức người.
Chiếc xe jeep này ít thấy hơn xe khách nhiều, người này cũng không giống như dạng người sẽ xuất hiện trên con đường đất ở vùng thôn quê này…
Tôn Tú Chi vô thức siết chặt tay, giây tiếp theo đã bị Lâm Kiều xoay cổ tay hất ra: “Trước khi bà nội mất, bà đã nói cho cháu biết chuyện hồi nhỏ ông nội đã từng định cho cháu một mối hôn sự. Lần này cháu về là để lấy sổ hộ khẩu, sau đó đến Yến Đô kết hôn.”
Ông cụ nhà họ Lâm còn từng đính ước cho cô cháu gái Kiều Kiều này từ hồi cô còn bé ư?
Thật hay giả vậy?!
Những người hàng xóm gần đó nghe thấy tiếng động cũng liền chạy ra hóng chuyện, không ngờ lại được ăn một quả dưa bở lớn như thế này.
Lâm Thủ Nghĩa và Tôn Tú Chi lại càng bất ngờ hơn nữa. Hai vợ chồng nhìn người vừa tới thì sắc mặt đều có chút cứng đờ cả ra.
Một lúc lâu sau, Tôn Tú Chi mới không cam lòng nói: “Cái gì mà hôn ước từ bé hả? Sao chú thím lại không biết? Không phải là mày tùy tiện tìm một người đến lừa chú thím đấy chứ?”
Tùy tiện tìm một người á?
Tùy tiện tìm một người là có thể tìm được người nhìn qua đã thấy không đơn giản như thế này sao?
Đừng nói đến tướng mạo hay khí chất này, chỉ riêng việc có tài xế riêng đưa đón thì cấp bậc cũng không thể thấp được rồi…
Không ai tin mấy lời này cả, Lưu Ngọc Lan vẫn luôn nắm chặt tay Lâm Kiều, lúc này cũng rạng rỡ hẳn lên: “Cậu là Quý, Quý…”
Thời gian đã quá lâu, cái tên đó cứ lởn vởn trên miệng nhưng nhất thời bà ấy lại không nhớ ra được.
Sắc mặt của Lâm Thủ Nghĩa thậm chí không thể dùng từ khó coi để hình dung: “Chúng ta vào trong nói, có chuyện gì thì vào trong nhà lại nói.”
Tôn Tú Chi lại càng muốn chửi ầm lên, nhưng thời gian cấp bách, bên ngoài lại có nhiều người như vậy, thím ta chỉ có thể cố nặn ra nụ cười: “Chị dâu nói gì vậy? Tôi và Thủ Nghĩa là chú ruột, thím ruột của nó, còn có thể hại nó được hay sao? Tiểu Mã nhà người ta có công việc ở thành phố, lại còn là công nhân viên chức, còn rất quan tâm đến con bé nhà ta nữa, vải vóc đưa tới cũng toàn là vải dệt công nghiệp loại tốt nhất, còn đặc biệt thuê xe khách nhỏ đến đón dâu nữa đó.”
Dùng xe khách nhỏ để đón dâu là cảnh tượng chỉ ở thành phố mới có thôi.
Dù sao xe khách đều là của trạm vận chuyển hành khách, nếu không có chút quan hệ thì thậm chí còn chẳng biết tìm ai để thuê nữa kìa. Với nông thôn mà nói, có được một chiếc xe đạp đã là tốt lắm rồi.
Tôn Tú Chi nói những lời này, một là muốn chứng minh mình không bạc đãi Lâm Kiều, hai là muốn thuyết phục Lâm Kiều, để cô mau chóng ngoan ngoãn đi lấy chồng đi. Lâm Kiều vốn luôn ngoan ngoãn nghe lời, bảo làm gì thì làm nấy nhưng lúc này cô vẫn không hề nhúc nhích: “Thím, cháu thực sự không thể đồng ý mối hôn sự này được.”
Tôn Tú Chi sửng sốt, ngay cả Lâm Thủ Nghĩa cũng cau mày: “Ý mày là sao?”
Trong sự yên tĩnh kéo dài, những tiếng thì thầm ở bên ngoài cổng lại càng trở nên vô cùng rõ ràng.
“Chiếc xe này ở đâu ra vậy? Nhìn biển số xe thì hình như không phải ở chỗ chúng ta đâu.”
“Giống xe của bộ đội, con bé nhà họ Lâm sao lại đi xuống từ xe này thế?”
Xuống từ xe ư?
Mấy người cùng nhìn về phía đó, vừa vặn nhìn thấy Quý Đạc đang nhíu mày đóng cửa bên phía ghế phụ của xe, xắn tay áo sải bước đi tới. Dù ống quần quân phục vẫn còn hơi hỗn độn, nhưng dáng người anh vẫn cao lớn thẳng tắp, đôi mắt sắc bén, không che giấu được khí thế bức người.
Chiếc xe jeep này ít thấy hơn xe khách nhiều, người này cũng không giống như dạng người sẽ xuất hiện trên con đường đất ở vùng thôn quê này…
Tôn Tú Chi vô thức siết chặt tay, giây tiếp theo đã bị Lâm Kiều xoay cổ tay hất ra: “Trước khi bà nội mất, bà đã nói cho cháu biết chuyện hồi nhỏ ông nội đã từng định cho cháu một mối hôn sự. Lần này cháu về là để lấy sổ hộ khẩu, sau đó đến Yến Đô kết hôn.”
Ông cụ nhà họ Lâm còn từng đính ước cho cô cháu gái Kiều Kiều này từ hồi cô còn bé ư?
Thật hay giả vậy?!
Những người hàng xóm gần đó nghe thấy tiếng động cũng liền chạy ra hóng chuyện, không ngờ lại được ăn một quả dưa bở lớn như thế này.
Lâm Thủ Nghĩa và Tôn Tú Chi lại càng bất ngờ hơn nữa. Hai vợ chồng nhìn người vừa tới thì sắc mặt đều có chút cứng đờ cả ra.
Một lúc lâu sau, Tôn Tú Chi mới không cam lòng nói: “Cái gì mà hôn ước từ bé hả? Sao chú thím lại không biết? Không phải là mày tùy tiện tìm một người đến lừa chú thím đấy chứ?”
Tùy tiện tìm một người á?
Tùy tiện tìm một người là có thể tìm được người nhìn qua đã thấy không đơn giản như thế này sao?
Đừng nói đến tướng mạo hay khí chất này, chỉ riêng việc có tài xế riêng đưa đón thì cấp bậc cũng không thể thấp được rồi…
Không ai tin mấy lời này cả, Lưu Ngọc Lan vẫn luôn nắm chặt tay Lâm Kiều, lúc này cũng rạng rỡ hẳn lên: “Cậu là Quý, Quý…”
Thời gian đã quá lâu, cái tên đó cứ lởn vởn trên miệng nhưng nhất thời bà ấy lại không nhớ ra được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.