Thập Niên 80: Sau Khi Nữ Phụ Nhận Nhầm Nam Chính
Chương 33:
Nịnh Mông Cửu
24/10/2024
Khi hai vợ chồng đi vào thì Quý Đạc đã ngồi trên chiếc ghế đối diện giường đất rồi, còn có vẻ hơi mất kiên nhẫn mà giơ tay lên xem đồng hồ nữa.
Hai vợ chồng hắn ta vô thức có trở nên câu nệ, cẩn thận mà ngồi xuống bên giường, Tôn Tú Chi còn cố nặn ra một nụ cười: “Cái này, tôi và ba của thằng nhỏ cũng không cố ý, chủ yếu là hai nhà chúng ta đã mười mấy năm không liên lạc, con bé Kiều cũng không xứng với cậu, chúng tôi nào dám nghĩ đến chuyện tốt này cơ chứ?”
Lời này quả thực là vô cùng nịnh nọt, mặt Lâm Vĩ lập tức lộ vẻ khó xử.
Nhưng trong lòng Lâm Kiều lại khẽ động.
Tôn Tú Chi nói như vậy, rõ ràng đã coi Quý Đạc là đối tượng hôn ước từ bé của cô, mà Quý Đạc cũng không phủ nhận: “Hộ khẩu của cô ấy đâu?”
Quý Đạc thực sự là lười lên tiếng phủ nhận, nếu muốn giải thích rằng anh là chú của Quý Trạch thì phải giải thích tại sao Quý Trạch và cha mẹ mình không đến, mà người đến lại là chú của bên nhà trai.
Anh đến đây là để giải quyết vấn đề chứ không muốn nói nhiều với cái nhà này, cũng không cần thiết phải nói với bọn họ làm gì.
Từ khi vào cửa, anh cũng chưa từng nói một câu vô nghĩa nào, trước là chất vấn, nắm quyền chủ động trong tay mình, sau đó là đòi hộ khẩu - luôn luôn kiểm soát chặt chẽ nhịp độ cuộc nói chuyện trong lòng bàn tay.
Quả nhiên là Tôn Tú Chi đã bị dắt mũi, vội vàng mở khóa chiếc rương gỗ trên giường ra: “Ở đây, ở đây.”
Tìm được đồ rồi, thậm chí đến khi đưa đến trước mặt Quý Đạc rồi, thím ta mới phản ứng lại, nắm chặt không buông: “Cái này, cái này…”
Nếu đưa cho người ta rồi, chuyện nhà họ Mã không phải là hỏng bét luôn à, thím ta thực sự không cam lòng.
Chỉ là đối diện với đôi mắt không có cảm xúc của người đàn ông, anh lại còn hỏi: “Còn vấn đề gì không?” Cuối cùng thím ta vẫn từng chút một mà buông tay ra: “Không, không có.”
Quý Đạc cầm tờ giấy hộ khẩu kia rồi đứng dậy: “Tôi đi xin giấy giới thiệu.” Dứt khoát, nhanh gọn, không để lại chút cảm xúc dư thừa nào cho hai vợ chồng bọn họ.
Trán Tôn Tú Chi đều đã toát mồ hôi, Lâm Thủ Nghĩa cũng không nhịn được mà đứng dậy khỏi giường. Chỉ là chưa kịp để cho bọn họ nói gì thì Lâm Huệ - người từ khi Quý Đạc vào cửa đã luôn nhìn anh và Lâm Kiều chằm chằm - đột nhiên lên tiếng: “Không được!”
Một tếng này quá bất ngờ, mọi người đều nhìn sang, Lâm Kiều còn có chút nhướng mày.
Lâm Huệ chỉ kém nguyên thân một tuổi, nhưng lại không chơi được với nguyên thân.
Bởi vì trong mắt cô ta, nguyên thân chính là một đứa trẻ đáng thương không cha không mẹ, có thể tùy ý mà bắt nạt. Bản thân cô ta lại không được chăm chỉ cho lắm, mỗi lần có việc gì là cô ta đều sẽ ra lệnh cho nguyên thân làm hết, còn mình thì chạy đi chơi với bạn học.
Những thứ như kem đánh răng, kẹo sữa mà nhà họ Mã gửi đến, bây giờ đều nằm trong ngăn kéo của cô ta cả.
Quả nhiên bị nhiều người nhìn như vậy, Lâm Thủ Nghĩa thậm chí còn quát cô ta một tiếng: “Ở đây có chỗ cho mày nói chuyện à?”
Lâm Huệ khẽ cắn môi, vẫn tiếp tục nói: “Con, con nói sai chỗ nào chứ? Nhà người ta đã đưa sính lễ rồi, ngày cũng đã định ra rồi. Lâm Kiều nói đi là đi, thế lấy ai để gả cho nhà họ Mã bên kia bây giờ?”
Tôn Tú Chi nghe vậy, cũng lau nước mắt: “Đúng vậy, nhiều tiền như vậy, chúng tôi lấy gì để trả đây?”
Vừa lau vừa liếc mắt nhìn Quý Đạc: “Đại Vĩ và ba nó đều ở trong thôn trồng trọt, cả năm chẳng kiếm được mấy đồng, đây không phải là muốn mạng của chúng tôi hay sao? Nhà cậu có năng lực, ở Yên Đô cũng là người có địa vị, cậu xem…”
Hai vợ chồng hắn ta vô thức có trở nên câu nệ, cẩn thận mà ngồi xuống bên giường, Tôn Tú Chi còn cố nặn ra một nụ cười: “Cái này, tôi và ba của thằng nhỏ cũng không cố ý, chủ yếu là hai nhà chúng ta đã mười mấy năm không liên lạc, con bé Kiều cũng không xứng với cậu, chúng tôi nào dám nghĩ đến chuyện tốt này cơ chứ?”
Lời này quả thực là vô cùng nịnh nọt, mặt Lâm Vĩ lập tức lộ vẻ khó xử.
Nhưng trong lòng Lâm Kiều lại khẽ động.
Tôn Tú Chi nói như vậy, rõ ràng đã coi Quý Đạc là đối tượng hôn ước từ bé của cô, mà Quý Đạc cũng không phủ nhận: “Hộ khẩu của cô ấy đâu?”
Quý Đạc thực sự là lười lên tiếng phủ nhận, nếu muốn giải thích rằng anh là chú của Quý Trạch thì phải giải thích tại sao Quý Trạch và cha mẹ mình không đến, mà người đến lại là chú của bên nhà trai.
Anh đến đây là để giải quyết vấn đề chứ không muốn nói nhiều với cái nhà này, cũng không cần thiết phải nói với bọn họ làm gì.
Từ khi vào cửa, anh cũng chưa từng nói một câu vô nghĩa nào, trước là chất vấn, nắm quyền chủ động trong tay mình, sau đó là đòi hộ khẩu - luôn luôn kiểm soát chặt chẽ nhịp độ cuộc nói chuyện trong lòng bàn tay.
Quả nhiên là Tôn Tú Chi đã bị dắt mũi, vội vàng mở khóa chiếc rương gỗ trên giường ra: “Ở đây, ở đây.”
Tìm được đồ rồi, thậm chí đến khi đưa đến trước mặt Quý Đạc rồi, thím ta mới phản ứng lại, nắm chặt không buông: “Cái này, cái này…”
Nếu đưa cho người ta rồi, chuyện nhà họ Mã không phải là hỏng bét luôn à, thím ta thực sự không cam lòng.
Chỉ là đối diện với đôi mắt không có cảm xúc của người đàn ông, anh lại còn hỏi: “Còn vấn đề gì không?” Cuối cùng thím ta vẫn từng chút một mà buông tay ra: “Không, không có.”
Quý Đạc cầm tờ giấy hộ khẩu kia rồi đứng dậy: “Tôi đi xin giấy giới thiệu.” Dứt khoát, nhanh gọn, không để lại chút cảm xúc dư thừa nào cho hai vợ chồng bọn họ.
Trán Tôn Tú Chi đều đã toát mồ hôi, Lâm Thủ Nghĩa cũng không nhịn được mà đứng dậy khỏi giường. Chỉ là chưa kịp để cho bọn họ nói gì thì Lâm Huệ - người từ khi Quý Đạc vào cửa đã luôn nhìn anh và Lâm Kiều chằm chằm - đột nhiên lên tiếng: “Không được!”
Một tếng này quá bất ngờ, mọi người đều nhìn sang, Lâm Kiều còn có chút nhướng mày.
Lâm Huệ chỉ kém nguyên thân một tuổi, nhưng lại không chơi được với nguyên thân.
Bởi vì trong mắt cô ta, nguyên thân chính là một đứa trẻ đáng thương không cha không mẹ, có thể tùy ý mà bắt nạt. Bản thân cô ta lại không được chăm chỉ cho lắm, mỗi lần có việc gì là cô ta đều sẽ ra lệnh cho nguyên thân làm hết, còn mình thì chạy đi chơi với bạn học.
Những thứ như kem đánh răng, kẹo sữa mà nhà họ Mã gửi đến, bây giờ đều nằm trong ngăn kéo của cô ta cả.
Quả nhiên bị nhiều người nhìn như vậy, Lâm Thủ Nghĩa thậm chí còn quát cô ta một tiếng: “Ở đây có chỗ cho mày nói chuyện à?”
Lâm Huệ khẽ cắn môi, vẫn tiếp tục nói: “Con, con nói sai chỗ nào chứ? Nhà người ta đã đưa sính lễ rồi, ngày cũng đã định ra rồi. Lâm Kiều nói đi là đi, thế lấy ai để gả cho nhà họ Mã bên kia bây giờ?”
Tôn Tú Chi nghe vậy, cũng lau nước mắt: “Đúng vậy, nhiều tiền như vậy, chúng tôi lấy gì để trả đây?”
Vừa lau vừa liếc mắt nhìn Quý Đạc: “Đại Vĩ và ba nó đều ở trong thôn trồng trọt, cả năm chẳng kiếm được mấy đồng, đây không phải là muốn mạng của chúng tôi hay sao? Nhà cậu có năng lực, ở Yên Đô cũng là người có địa vị, cậu xem…”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.