Thập Niên 80: Sau Khi Nữ Phụ Nhận Nhầm Nam Chính
Chương 35:
Nịnh Mông Cửu
24/10/2024
Cho dù đối phương có đồng ý, cho dù ông ấy sẽ không làm một người cha dượng độc ác đi nữa, thì có phải con đẻ hay không vẫn sẽ có sự khác biệt. Hoàn cảnh có tốt hơn bây giờ hay không thì cũng khó nói, tại sao lại phải khiến người ta sống không thoải mái như vậy cơ chứ?
Lâm Kiều không tiếp lời, ngược lại, cô ngẩng mặt cười một nụ cười ranh mãnh: “Mẹ đoán xem, bọn họ có thực sự để Lâm Huệ đi lấy chồng không?”
Lưu Ngọc Lan đã nghĩ đến rằng cô sẽ oán giận, sẽ buồn bã, sẽ nhẹ nhõm, nhưng không ngờ cô còn có tâm trạng để nói những lời này: “Con bé này, sao còn thích hóng hớt thế?”
Hai vợ chồng Lâm Thủ Nghĩa có thực sự để mình gả đi thay Lâm Kiều hay không đây – chính bản thân Lâm Huệ cũng đang lo lắng vấn đề này.
Cô ta thừa hiểu cha mẹ ruột của mình, cha cô ta thig còn dễ nói - sĩ diện, nhưng mẹ cô ta lại là cái kiểu có thể vắt ra nước từ một xu.
Muốn mẹ cô ta nhả ra nhưng thứ đã cầm vào trong tay thì còn khó hơn cả giết mẹ cô ta nữa, huống chi còn liên quan đến cả công việc của anh trai cô ta…
Thấy Quý Đạc ra ngoài dặn Tiểu Phương quay đầu xe mà vẫn chưa trở về, cô ta không dám nói gì, sợ bị cha mẹ mình chú ý. Tất nhiên – hiện tại Lâm Thủ Nghĩa và Tôn Tú Chi cũng không có tâm trạng mà để ý đến cô ta làm gì, cả hai người bọn họ đều đang cau mày.
Một lúc lâu sau, trong căn phòng yên tĩnh bỗng vang lên tiếng nghiến răng của Tôn Tú Chi: “Tôi đã biết ngay là con nhóc chết tiệt đó là một con sói mắt trắng mà, ngay cả anh họ mình mà nó còn không muốn giúp đỡ. Cả có thằng nhóc nhà họ Quý kia nữa, lúc trước ầm ĩ thành như vậy mà nhà họ Quý vẫn chịu lấy nó, tôi còn tưởng nhà họ Quý độ lượng lắm chứ.”
Thím ta không cho rằng việc mình tìm người khác cho Lâm Kiều là sai, cho dù có sai thì cũng là do thím ta nhìn nhầm Lâm Kiều, bị con nhóc chết tiệt đó lừa một vố.
“Đúng vậy.” Lâm Huệ cẩn thận phụ họa: “Con thấy, sợ là chính anh con thả chị ta đi đấy, nếu không thì chị ta lấy đâu ra tiền mà mua vé tàu cơ chứ.”
Cô ta muốn đổ mọi chuyện lên đầu Lâm Vĩ, để cha mẹ cô ta từ bỏ ý định lấy cô ta đổi công việc cho Lâm Vĩ đi.
Vợ chồng bọn họ nghe vậy, quả thật là nghĩ đến sự bất thường của Lâm Vĩ, Lâm Thủ Nghĩa tức giận nổi cả gân xanh, nhưng sợ Quý Đạc nghe thấy nên cố gắng hạ thấp giọng: “Con bé đó là do mày thả đi đúng không? Mày tốt với nó ghê nhỉ, mẹ mày làm những chuyện này rốt cuộc là vì ai hả?”
“Con có bảo mẹ làm những chuyện này đâu…” Lâm Vĩ thực sự không nhịn được nữa.
Lúc này, Lâm Thủ Nghĩa hoàn toàn không thể kìm nén cơn giận được nữa rồi, hắn ta vỗ mạnh vào mép giường rồi định ra tay luôn, nhưng chiếc đồng hồ nhỏ trên chiếc bàn cạnh giường lại đột nhiên reo lên vào lúc này.
Tôn Tú Chi vô thức liếc nhìn, sắc mặt đột nhiên thay đổi chóng mặt: “Xong rồi! Quên không đi nói chuyện này với nhà họ Mã.”
Lâm Thủ Nghĩa nghe vậy thì cũng đứng dậy: “Để tôi chở bà đi, xem trên đường có chặn được người lại không.”
Hai vợ chồng bọn họ vội vàng ra khỏi nhà, vừa ngẩng đầu lên thì đã nhìn thấy trên con đường đất cách đó không xa, có một chiếc xe khách nhỏ đang từ từ chạy tới. Đầu xe treo một bông hoa đỏ lớn, mấy đứa trẻ đang đuổi theo phía sau cười đùa: “Rước cô dâu về! Rước cô dâu về!”
Trò hay của nhà họ Lâm lại cứ thế mà diễn tiếp, so ra còn hay hơn cả phim điện ảnh chiếu ngoài trời mà bên trên đưa xuống chiếu vào lúc nông nhàn nữa.
Lâm Kiều không tiếp lời, ngược lại, cô ngẩng mặt cười một nụ cười ranh mãnh: “Mẹ đoán xem, bọn họ có thực sự để Lâm Huệ đi lấy chồng không?”
Lưu Ngọc Lan đã nghĩ đến rằng cô sẽ oán giận, sẽ buồn bã, sẽ nhẹ nhõm, nhưng không ngờ cô còn có tâm trạng để nói những lời này: “Con bé này, sao còn thích hóng hớt thế?”
Hai vợ chồng Lâm Thủ Nghĩa có thực sự để mình gả đi thay Lâm Kiều hay không đây – chính bản thân Lâm Huệ cũng đang lo lắng vấn đề này.
Cô ta thừa hiểu cha mẹ ruột của mình, cha cô ta thig còn dễ nói - sĩ diện, nhưng mẹ cô ta lại là cái kiểu có thể vắt ra nước từ một xu.
Muốn mẹ cô ta nhả ra nhưng thứ đã cầm vào trong tay thì còn khó hơn cả giết mẹ cô ta nữa, huống chi còn liên quan đến cả công việc của anh trai cô ta…
Thấy Quý Đạc ra ngoài dặn Tiểu Phương quay đầu xe mà vẫn chưa trở về, cô ta không dám nói gì, sợ bị cha mẹ mình chú ý. Tất nhiên – hiện tại Lâm Thủ Nghĩa và Tôn Tú Chi cũng không có tâm trạng mà để ý đến cô ta làm gì, cả hai người bọn họ đều đang cau mày.
Một lúc lâu sau, trong căn phòng yên tĩnh bỗng vang lên tiếng nghiến răng của Tôn Tú Chi: “Tôi đã biết ngay là con nhóc chết tiệt đó là một con sói mắt trắng mà, ngay cả anh họ mình mà nó còn không muốn giúp đỡ. Cả có thằng nhóc nhà họ Quý kia nữa, lúc trước ầm ĩ thành như vậy mà nhà họ Quý vẫn chịu lấy nó, tôi còn tưởng nhà họ Quý độ lượng lắm chứ.”
Thím ta không cho rằng việc mình tìm người khác cho Lâm Kiều là sai, cho dù có sai thì cũng là do thím ta nhìn nhầm Lâm Kiều, bị con nhóc chết tiệt đó lừa một vố.
“Đúng vậy.” Lâm Huệ cẩn thận phụ họa: “Con thấy, sợ là chính anh con thả chị ta đi đấy, nếu không thì chị ta lấy đâu ra tiền mà mua vé tàu cơ chứ.”
Cô ta muốn đổ mọi chuyện lên đầu Lâm Vĩ, để cha mẹ cô ta từ bỏ ý định lấy cô ta đổi công việc cho Lâm Vĩ đi.
Vợ chồng bọn họ nghe vậy, quả thật là nghĩ đến sự bất thường của Lâm Vĩ, Lâm Thủ Nghĩa tức giận nổi cả gân xanh, nhưng sợ Quý Đạc nghe thấy nên cố gắng hạ thấp giọng: “Con bé đó là do mày thả đi đúng không? Mày tốt với nó ghê nhỉ, mẹ mày làm những chuyện này rốt cuộc là vì ai hả?”
“Con có bảo mẹ làm những chuyện này đâu…” Lâm Vĩ thực sự không nhịn được nữa.
Lúc này, Lâm Thủ Nghĩa hoàn toàn không thể kìm nén cơn giận được nữa rồi, hắn ta vỗ mạnh vào mép giường rồi định ra tay luôn, nhưng chiếc đồng hồ nhỏ trên chiếc bàn cạnh giường lại đột nhiên reo lên vào lúc này.
Tôn Tú Chi vô thức liếc nhìn, sắc mặt đột nhiên thay đổi chóng mặt: “Xong rồi! Quên không đi nói chuyện này với nhà họ Mã.”
Lâm Thủ Nghĩa nghe vậy thì cũng đứng dậy: “Để tôi chở bà đi, xem trên đường có chặn được người lại không.”
Hai vợ chồng bọn họ vội vàng ra khỏi nhà, vừa ngẩng đầu lên thì đã nhìn thấy trên con đường đất cách đó không xa, có một chiếc xe khách nhỏ đang từ từ chạy tới. Đầu xe treo một bông hoa đỏ lớn, mấy đứa trẻ đang đuổi theo phía sau cười đùa: “Rước cô dâu về! Rước cô dâu về!”
Trò hay của nhà họ Lâm lại cứ thế mà diễn tiếp, so ra còn hay hơn cả phim điện ảnh chiếu ngoài trời mà bên trên đưa xuống chiếu vào lúc nông nhàn nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.