Thập Niên 80: Sau Khi Nữ Phụ Nhận Nhầm Nam Chính
Chương 37:
Nịnh Mông Cửu
25/10/2024
Theo tầm mắt của bà ta, Mã Vinh Lượng mới để ý đến chiếc xe Jeep đỗ cách đó không xa.
Mặc dù đường đất ở nông thôn hẹp, hai chiếc xe không thể đỗ song song mà cách nhau một đoạn, nhưng chiếc xe khách nhỏ mà gã thuê vẫn bị hạ gục ngay lập tức.
Hơn nữa gã lớn lên ở thành phố, hiểu biết hơn đám dân quê này nhiều, liếc mắt một cái là biết biển số xe đó đúng thật là của Yến Đô.
Cửa xe bên chỗ ghế phụ đang mở hé, còn có thể mơ hồ nhìn thấy sống mũi và đường viền hàm dưới hoàn hảo của người đàn ông trẻ tuổi kia. Chỉ là bên này ồn ào như vậy nhưng đối phương thậm chí còn không thèm nhìn sang, không biết là không muốn hay là khinh thường không thèm để ý tới.
Biểu cảm trên khuôn mặt Mã Vinh Lượng thay đổi liên tục, cuối cùng. tất cả sự kinh ngạc, bực bội, thất bại đều biến thành tức giận: “Có hôn ước rồi mà còn giới thiệu cho tôi, coi tôi như khỉ mà đùa giỡn đấy hả!”
“Đúng vậy. Người ta đã bày cả tiệc rượu, khách khứa cũng mời đến cả rồi, chỉ chờ đón dâu thôi đấy, giờ mấy người lại nói với người ta là không kết hôn nữa là sao!”
Vài người bạn mà gã dẫn theo cũng bắt đầu ồn ào lên, từng người kéo cổ áo, xắn tay áo, nhất quyết phải đòi cho được một lời giải thích.
Lâm Vĩ thấy tình hình không ổn, muốn ra ngoài hòa giải, không ngờ Lâm Thủ Nghĩa đã nhịn nửa ngày đột nhiên lại nói: “Con bé Lâm Huệ nhà chúng tôi cũng sắp đủ tuổi rồi.”
Đừng nói là gã mà ngay cả Tôn Tú Chi nghe xong cũng trợn tròn mắt: “Ông định làm gì đó?”
Lời đã nói ra, Lâm Thủ Nghĩa liền dứt khoát đập nồi dìm thuyền: “Tôi lại không thể biến ra một Lâm Kiều thứ hai cho người ta, còn biết làm sao đây? Bên kia đều đang chờ, dù sao cũng có thể để Tiểu Huệ đi qua đó kết hôn trước, còn giấy chứng nhận thì có thể đợi đủ tuổi rồi hẵng đi đăng ký.”
Tôn Tú Chi lập tức nổi điên: “Lâm Thủ Nghĩa, có phải ông điên rồi không!”
Thím ta keo kiệt thì keo kiệt đấy, tham lam thì tham lam đấy, nhưng chưa bao giờ nghĩ đến chuyện bán con gái mình cả. Còn hắn ta thì hay rồi, mấy ngày trước còn nói nếu Lâm Kiều thực sự không muốn thì thôi, ép quá lỡ lại xảy ra chuyện gì thì không hay. Lúc nói thì dễ nghe lắm, mà lúc tàn nhẫn lên thì lại lạnh lùng không ai bằng.
Sắc mặt Mã Vinh Lượng vốn đã không tốt, thấy một màn này thì tức giận đến bật cười.
“Cô ta muốn gả nhưng tôi còn không muốn cưới đâu. Cái thứ xấu xí gì cũng muốn nhét cho tôi, coi tôi là thùng rác à?”
Thực ra Lâm Huệ cũng được coi là thanh tú, không thể nói là xấu được. Nhưng ở thành phố, những cô gái thanh tú như vậy nhiều vô kể, càng không cần phải nói đến chuyện đem đi so với Lâm Kiều.
Lời này nói ra thật khó nghe, dù Lâm Huệ chưa từng để mắt đến gã nhưng cũng cảm thấy khó chịu.
Chuyện đã đến nước này thì chắc chắn không thể cưới Lâm Kiều được nữa rồi, Mã Vinh Lượng cười lạnh nhìn vợ chồng Lâm Thủ Nghĩa: “Chuyện này mấy người chưa xong với tôi đâu!” Rồi gọi mấy người anh em cùng lên xe rời đi.
Một nhóm người đến trong vui vẻ, đi trong tức giận, chỉ có hàng xóm được lợi, hóng chuyện đến căng cả diều.
Vợ Triệu Tam thì càng cảm thấy sảng khoái, từ khi đám thanh niên trí thức trở về thành phố, bà ta chưa từng được sảng khoái như vậy bao giờ.
Hai nhà bọn họ, một nhà so với một nhà còn vô liêm sỉ hơn, bây giờ ấy hả, một nhà thì chiếm được chút lợi ích gì sất, ngược lại còn chọc ra một thân tanh tưởi; còn một nhà thì không đón được dâu, hôn sự thất bại, quay về chắc chắn sẽ bị người ta cười chê.
Mặc dù đường đất ở nông thôn hẹp, hai chiếc xe không thể đỗ song song mà cách nhau một đoạn, nhưng chiếc xe khách nhỏ mà gã thuê vẫn bị hạ gục ngay lập tức.
Hơn nữa gã lớn lên ở thành phố, hiểu biết hơn đám dân quê này nhiều, liếc mắt một cái là biết biển số xe đó đúng thật là của Yến Đô.
Cửa xe bên chỗ ghế phụ đang mở hé, còn có thể mơ hồ nhìn thấy sống mũi và đường viền hàm dưới hoàn hảo của người đàn ông trẻ tuổi kia. Chỉ là bên này ồn ào như vậy nhưng đối phương thậm chí còn không thèm nhìn sang, không biết là không muốn hay là khinh thường không thèm để ý tới.
Biểu cảm trên khuôn mặt Mã Vinh Lượng thay đổi liên tục, cuối cùng. tất cả sự kinh ngạc, bực bội, thất bại đều biến thành tức giận: “Có hôn ước rồi mà còn giới thiệu cho tôi, coi tôi như khỉ mà đùa giỡn đấy hả!”
“Đúng vậy. Người ta đã bày cả tiệc rượu, khách khứa cũng mời đến cả rồi, chỉ chờ đón dâu thôi đấy, giờ mấy người lại nói với người ta là không kết hôn nữa là sao!”
Vài người bạn mà gã dẫn theo cũng bắt đầu ồn ào lên, từng người kéo cổ áo, xắn tay áo, nhất quyết phải đòi cho được một lời giải thích.
Lâm Vĩ thấy tình hình không ổn, muốn ra ngoài hòa giải, không ngờ Lâm Thủ Nghĩa đã nhịn nửa ngày đột nhiên lại nói: “Con bé Lâm Huệ nhà chúng tôi cũng sắp đủ tuổi rồi.”
Đừng nói là gã mà ngay cả Tôn Tú Chi nghe xong cũng trợn tròn mắt: “Ông định làm gì đó?”
Lời đã nói ra, Lâm Thủ Nghĩa liền dứt khoát đập nồi dìm thuyền: “Tôi lại không thể biến ra một Lâm Kiều thứ hai cho người ta, còn biết làm sao đây? Bên kia đều đang chờ, dù sao cũng có thể để Tiểu Huệ đi qua đó kết hôn trước, còn giấy chứng nhận thì có thể đợi đủ tuổi rồi hẵng đi đăng ký.”
Tôn Tú Chi lập tức nổi điên: “Lâm Thủ Nghĩa, có phải ông điên rồi không!”
Thím ta keo kiệt thì keo kiệt đấy, tham lam thì tham lam đấy, nhưng chưa bao giờ nghĩ đến chuyện bán con gái mình cả. Còn hắn ta thì hay rồi, mấy ngày trước còn nói nếu Lâm Kiều thực sự không muốn thì thôi, ép quá lỡ lại xảy ra chuyện gì thì không hay. Lúc nói thì dễ nghe lắm, mà lúc tàn nhẫn lên thì lại lạnh lùng không ai bằng.
Sắc mặt Mã Vinh Lượng vốn đã không tốt, thấy một màn này thì tức giận đến bật cười.
“Cô ta muốn gả nhưng tôi còn không muốn cưới đâu. Cái thứ xấu xí gì cũng muốn nhét cho tôi, coi tôi là thùng rác à?”
Thực ra Lâm Huệ cũng được coi là thanh tú, không thể nói là xấu được. Nhưng ở thành phố, những cô gái thanh tú như vậy nhiều vô kể, càng không cần phải nói đến chuyện đem đi so với Lâm Kiều.
Lời này nói ra thật khó nghe, dù Lâm Huệ chưa từng để mắt đến gã nhưng cũng cảm thấy khó chịu.
Chuyện đã đến nước này thì chắc chắn không thể cưới Lâm Kiều được nữa rồi, Mã Vinh Lượng cười lạnh nhìn vợ chồng Lâm Thủ Nghĩa: “Chuyện này mấy người chưa xong với tôi đâu!” Rồi gọi mấy người anh em cùng lên xe rời đi.
Một nhóm người đến trong vui vẻ, đi trong tức giận, chỉ có hàng xóm được lợi, hóng chuyện đến căng cả diều.
Vợ Triệu Tam thì càng cảm thấy sảng khoái, từ khi đám thanh niên trí thức trở về thành phố, bà ta chưa từng được sảng khoái như vậy bao giờ.
Hai nhà bọn họ, một nhà so với một nhà còn vô liêm sỉ hơn, bây giờ ấy hả, một nhà thì chiếm được chút lợi ích gì sất, ngược lại còn chọc ra một thân tanh tưởi; còn một nhà thì không đón được dâu, hôn sự thất bại, quay về chắc chắn sẽ bị người ta cười chê.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.