Thập Niên 80: Sau Khi Nữ Phụ Nhận Nhầm Nam Chính
Chương 41:
Nịnh Mông Cửu
26/10/2024
Dù sao cũng là phòng bệnh viện, còn trống mỗi hai cái giường, tối qua Quý Đạc và Tiểu Phương đều chen chúc nhau ngủ. Lâm Kiều tuy không phải chen chúc với ai, nhưng trong một phòng có mấy người đàn ông to lớn như thế, còn gây huyên náo đến vậy, chắc chắn cũng không ngủ ngon được rồi.
Quý Đạc bảo Tiểu Phương kéo cửa sổ xe lên, chờ đến giờ ăn trưa, Lâm Kiều vẫn chưa tỉnh lại.
Lần này, anh chỉ có thể gọi cô dậy, gọi thêm hai tiếng thì Lâm Kiều ở ghế sau mới mơ màng mở mắt: “Ăn cơm à?”
Giọng nói này vừa mơ hồ lại khàn khàn, Quý Đạc nghe thấy không đúng thì mới quay đầu lại, phát hiện Lâm Kiều đang lim dim mắt, cả khuôn mặt đều đỏ bừng. Có lẽ bản thân cô cũng nhận ra, cô lắc lắc đầu, cố gắng để tỉnh táo hơn, nhưng không hiểu sao bản thân lại càng thêm choáng váng.
Quý Đạc nhíu mày: “Cô bị sốt rồi phải không?”
“Bị sốt ư?” Lâm Kiều ngơ ngác giơ tay lên, sờ trán mình: “Hình như có hơi nóng.”
So với sự thông minh kiên cường thường ngày, lúc này cô có vẻ chậm chạp hơn nửa nhịp, nói chuyện cũng mềm mại như đang lẩm bẩm.
Quý Đạc dứt khoát không hỏi cô nữa, ra lệnh cho Tiểu Phương: “Đến bệnh viện đi.”
Tiểu Phương “Ừ” một tiếng, ở ven đường tìm người hỏi thăm, rất nhanh đã đến được bệnh viện gần nhất.
Chỉ trong chốc lát, Lâm Kiều ở ghế sau đã hơi buồn ngủ, Quý Đạc gõ cửa xe mấy lần cô mới có phản ứng. Vừa mở cửa xe ra, cô đã không nhịn được mà liên tục hắt hơi mấy cái, rõ ràng là giữa trưa nắng đẹp nhất nhưng cô lại ôm chặt cánh tay, rùng mình vì lạnh.
Xem ra là tối qua bị ướt mưa nên cảm lạnh rồi.
Sớm biết thế thì đã bảo cô mang theo mấy bộ quần áo, Quý Đạc cau mày, dứt khoát cởi áo khoác quân phục đưa cho cô: “Mặc cái này đi.”
Cũng cùng là bị ướt mưa, hai anh lính kia thì không sao, còn cô thì lại bị cảm lạnh. Lâm Kiều hơi bất đắc dĩ, nhưng cũng không cố tỏ ra mạnh mẽ, rất nghe lời mà đưa tay nhận lấy, còn luồn cả hai cánh tay vào trong ống tay áo nữa. Lúc này, cô mới cảm thấy dễ chịu hơn một chút.
Đến bệnh viện kiểm tra, đúng là bị sốt, chỉ là chưa đến mức phải tiêm.
Không nhất thiết phải tiêm, vậy thì Lâm Kiều đương nhiên không muốn tiêm. Không phải sợ tiêm, chủ yếu là không tin tưởng lắm vào thuốc men thời đại này. Không nói đâu xa, ngay ở thôn Sa Hà của nguyên thân đó thôi, cũng từng có người vì sốt mà tiêm thuốc rồi làm tổn thương thần kinh, hoặc bị điếc luôn.
Lấy thuốc xong, mấy người mới quay lại tiệm cơm quốc doanh vừa nãy, Quý Đạc còn dùng bình đựng nước quân đội lấy cho Lâm Kiều một bình nước ấm.
Lâm Kiều ngồi vào bàn, trước tiên uống thuốc hạ sốt, sau đó hai tay ôm bình nước, chậm rãi uống từng ngụm nước ấm.
Cơ thể ấm lên, trạng thái của cô rõ ràng tốt hơn một chút nhưng có lẽ vì quần áo quá rộng nên trông cô có vẻ nhỏ nhắn, khuôn mặt chỉ to bằng bàn tay. Khi uống nước, hàng mi cô khẽ cụp xuống, lộ ra mấy ngón tay trắng nõn từ trong ống tay áo quá dài, trông ngoan ngoãn lạ thường.
Quý Đạc đột nhiên nhớ đến hai đứa cháu trai cháu gái ở nhà, hình như chưa từng ngoan ngoãn như vậy bao giờ, mỗi lần bị bệnh đều làm người ta đau đầu không thôi.
Có lẽ chỉ có những đứa trẻ được yêu thương mới có vốn liếng để tùy hứng khi bị bệnh như vậy.
Có lẽ cũng chỉ có dựng lên một thân gai nhọn mới có thể bảo vệ tốt bản thân, chăm sóc tốt cho bản thân trong môi trường như thế.
Quý Đạc thu hồi tầm mắt, dùng đôi đũa chưa dùng gắp một đũa thức ăn cho Lâm Kiều.
Gắp xong, anh mới phản ứng lại, ngẩng đầu lên, phát hiện tài xế Tiểu Phương cũng đang nhìn mình, ánh mắt đầy kinh ngạc.
Quý Đạc bảo Tiểu Phương kéo cửa sổ xe lên, chờ đến giờ ăn trưa, Lâm Kiều vẫn chưa tỉnh lại.
Lần này, anh chỉ có thể gọi cô dậy, gọi thêm hai tiếng thì Lâm Kiều ở ghế sau mới mơ màng mở mắt: “Ăn cơm à?”
Giọng nói này vừa mơ hồ lại khàn khàn, Quý Đạc nghe thấy không đúng thì mới quay đầu lại, phát hiện Lâm Kiều đang lim dim mắt, cả khuôn mặt đều đỏ bừng. Có lẽ bản thân cô cũng nhận ra, cô lắc lắc đầu, cố gắng để tỉnh táo hơn, nhưng không hiểu sao bản thân lại càng thêm choáng váng.
Quý Đạc nhíu mày: “Cô bị sốt rồi phải không?”
“Bị sốt ư?” Lâm Kiều ngơ ngác giơ tay lên, sờ trán mình: “Hình như có hơi nóng.”
So với sự thông minh kiên cường thường ngày, lúc này cô có vẻ chậm chạp hơn nửa nhịp, nói chuyện cũng mềm mại như đang lẩm bẩm.
Quý Đạc dứt khoát không hỏi cô nữa, ra lệnh cho Tiểu Phương: “Đến bệnh viện đi.”
Tiểu Phương “Ừ” một tiếng, ở ven đường tìm người hỏi thăm, rất nhanh đã đến được bệnh viện gần nhất.
Chỉ trong chốc lát, Lâm Kiều ở ghế sau đã hơi buồn ngủ, Quý Đạc gõ cửa xe mấy lần cô mới có phản ứng. Vừa mở cửa xe ra, cô đã không nhịn được mà liên tục hắt hơi mấy cái, rõ ràng là giữa trưa nắng đẹp nhất nhưng cô lại ôm chặt cánh tay, rùng mình vì lạnh.
Xem ra là tối qua bị ướt mưa nên cảm lạnh rồi.
Sớm biết thế thì đã bảo cô mang theo mấy bộ quần áo, Quý Đạc cau mày, dứt khoát cởi áo khoác quân phục đưa cho cô: “Mặc cái này đi.”
Cũng cùng là bị ướt mưa, hai anh lính kia thì không sao, còn cô thì lại bị cảm lạnh. Lâm Kiều hơi bất đắc dĩ, nhưng cũng không cố tỏ ra mạnh mẽ, rất nghe lời mà đưa tay nhận lấy, còn luồn cả hai cánh tay vào trong ống tay áo nữa. Lúc này, cô mới cảm thấy dễ chịu hơn một chút.
Đến bệnh viện kiểm tra, đúng là bị sốt, chỉ là chưa đến mức phải tiêm.
Không nhất thiết phải tiêm, vậy thì Lâm Kiều đương nhiên không muốn tiêm. Không phải sợ tiêm, chủ yếu là không tin tưởng lắm vào thuốc men thời đại này. Không nói đâu xa, ngay ở thôn Sa Hà của nguyên thân đó thôi, cũng từng có người vì sốt mà tiêm thuốc rồi làm tổn thương thần kinh, hoặc bị điếc luôn.
Lấy thuốc xong, mấy người mới quay lại tiệm cơm quốc doanh vừa nãy, Quý Đạc còn dùng bình đựng nước quân đội lấy cho Lâm Kiều một bình nước ấm.
Lâm Kiều ngồi vào bàn, trước tiên uống thuốc hạ sốt, sau đó hai tay ôm bình nước, chậm rãi uống từng ngụm nước ấm.
Cơ thể ấm lên, trạng thái của cô rõ ràng tốt hơn một chút nhưng có lẽ vì quần áo quá rộng nên trông cô có vẻ nhỏ nhắn, khuôn mặt chỉ to bằng bàn tay. Khi uống nước, hàng mi cô khẽ cụp xuống, lộ ra mấy ngón tay trắng nõn từ trong ống tay áo quá dài, trông ngoan ngoãn lạ thường.
Quý Đạc đột nhiên nhớ đến hai đứa cháu trai cháu gái ở nhà, hình như chưa từng ngoan ngoãn như vậy bao giờ, mỗi lần bị bệnh đều làm người ta đau đầu không thôi.
Có lẽ chỉ có những đứa trẻ được yêu thương mới có vốn liếng để tùy hứng khi bị bệnh như vậy.
Có lẽ cũng chỉ có dựng lên một thân gai nhọn mới có thể bảo vệ tốt bản thân, chăm sóc tốt cho bản thân trong môi trường như thế.
Quý Đạc thu hồi tầm mắt, dùng đôi đũa chưa dùng gắp một đũa thức ăn cho Lâm Kiều.
Gắp xong, anh mới phản ứng lại, ngẩng đầu lên, phát hiện tài xế Tiểu Phương cũng đang nhìn mình, ánh mắt đầy kinh ngạc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.