[Thập Niên 80] Sau Khi Thiên Kim Thật Trở Về, Được Quan Lớn Thủ Đô Cưng Chiều
Chương 7: Trần Quả Phụ Hòa Cách Bích Lão Vương* 1
Anh Anh Chiêu
07/09/2024
(*trong tiếng Trung mang ý nghĩa nhạy cảm và thường được dùng với hàm ý châm biếm, ám chỉ mối quan hệ bất chính ngoài luồng, vụng trộm giữa hai người.)
Mọi người vừa ngạc nhiên, vừa hâm mộ, không ít người nghiến răng nghiến lợi, trường đại học tốt như vậy, sao không phải con nhà mình thi đỗ chứ!
Tuy nhiên, nhà họ Giang cũng thật buồn cười. Giang Thiên Ca thi đỗ đại học, lại im lặng, không hề khoe khoang.
Còn Giang Thiên Bảo này, thi lại, hai lần thi tuyển đại học đều trượt, vậy mà lại vênh váo, huênh hoang trước.
Những người ghen ghét không vừa mắt, liền trực tiếp mỉa mai:
"Giang Thiên Bảo, người thi đỗ Hoa Đại là em gái cậu Giang Thiên Ca, chứ không phải cậu, cho dù làm quan lớn, cũng là cô ấy làm, cậu làm quan lớn gì?"
"Cậu ấy à, nằm mơ thì có!"
Nghe vậy, mọi người đều cười ầm lên.
Giang Thiên Bảo tức giận nhảy dựng lên, hếch mũi hừ một tiếng: “Của cô ta chẳng phải là của tôi sao."
Ba mẹ đã nói rồi, để cậu ta mạo danh Giang Thiên Ca đi học đại học! Quan lớn cậu ta muốn làm, tiền nhiều cậu ta cũng muốn kiếm!
Giang Thiên Ca lạnh lùng liếc nhìn Giang Thiên Bảo, rồi đi về phía cuối làng.
Người dân thôn Tứ Lâu, phần lớn sống ở đầu và giữa làng, cuối làng chỉ có vài hộ dân, trong đó có Trần Quế Phương.
Trần Quế Phương hơn ba mươi tuổi, chồng mất cách đây vài năm. Hiện tại bà ta là quả phụ.
Lúc Giang Thiên Ca đi tới, Trần Quế Phương vừa gội đầu xong, đang phơi tóc ngoài sân.
Thấy Giang Thiên Ca, bà ta nhiệt tình chào hỏi: “Thiên Ca, ngoài trời nắng lắm, vào ngồi chơi đi!"
Giang Thiên Ca cười: “Được ạ, dì Trần, vậy cháu làm phiền dì rồi."
"Ôi chao! Phiền gì chứ, các cháu là người học thức, nói chuyện văn vẻ, thảo nào cháu thi đỗ Hoa Đại."
Trần Quế Phương vừa nói vừa nhích người, nhường chỗ cho Giang Thiên Ca: “Nào, ngồi đi, chúng ta nói chuyện một chút, nhà dì chỉ có một mình, chẳng có ai để nói chuyện, buồn lắm."
Nói xong, lại hỏi: “Trời nắng thế này, cháu ra ngoài làm gì, ba mẹ cháu đâu?"
Giang Thiên Ca liền nói: "Cháu ra ngoài hái nấm. Ba mẹ cháu chắc vẫn ở nhà, lúc cháu ra ngoài, họ đang bàn bạc ngày mai đi chợ phiên ở thị trấn, mua cho anh cháu mấy bộ quần áo."
"Đúng rồi, cháu không nói dì cũng quên mất, ngày mai thị trấn có chợ phiên." Trần Quế Phương buông cây quạt đang phe phẩy, nhướng đôi mày kẻ đậm, cười hỏi: “Cả nhà cháu cùng đi à?"
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Mọi người vừa ngạc nhiên, vừa hâm mộ, không ít người nghiến răng nghiến lợi, trường đại học tốt như vậy, sao không phải con nhà mình thi đỗ chứ!
Tuy nhiên, nhà họ Giang cũng thật buồn cười. Giang Thiên Ca thi đỗ đại học, lại im lặng, không hề khoe khoang.
Còn Giang Thiên Bảo này, thi lại, hai lần thi tuyển đại học đều trượt, vậy mà lại vênh váo, huênh hoang trước.
Những người ghen ghét không vừa mắt, liền trực tiếp mỉa mai:
"Giang Thiên Bảo, người thi đỗ Hoa Đại là em gái cậu Giang Thiên Ca, chứ không phải cậu, cho dù làm quan lớn, cũng là cô ấy làm, cậu làm quan lớn gì?"
"Cậu ấy à, nằm mơ thì có!"
Nghe vậy, mọi người đều cười ầm lên.
Giang Thiên Bảo tức giận nhảy dựng lên, hếch mũi hừ một tiếng: “Của cô ta chẳng phải là của tôi sao."
Ba mẹ đã nói rồi, để cậu ta mạo danh Giang Thiên Ca đi học đại học! Quan lớn cậu ta muốn làm, tiền nhiều cậu ta cũng muốn kiếm!
Giang Thiên Ca lạnh lùng liếc nhìn Giang Thiên Bảo, rồi đi về phía cuối làng.
Người dân thôn Tứ Lâu, phần lớn sống ở đầu và giữa làng, cuối làng chỉ có vài hộ dân, trong đó có Trần Quế Phương.
Trần Quế Phương hơn ba mươi tuổi, chồng mất cách đây vài năm. Hiện tại bà ta là quả phụ.
Lúc Giang Thiên Ca đi tới, Trần Quế Phương vừa gội đầu xong, đang phơi tóc ngoài sân.
Thấy Giang Thiên Ca, bà ta nhiệt tình chào hỏi: “Thiên Ca, ngoài trời nắng lắm, vào ngồi chơi đi!"
Giang Thiên Ca cười: “Được ạ, dì Trần, vậy cháu làm phiền dì rồi."
"Ôi chao! Phiền gì chứ, các cháu là người học thức, nói chuyện văn vẻ, thảo nào cháu thi đỗ Hoa Đại."
Trần Quế Phương vừa nói vừa nhích người, nhường chỗ cho Giang Thiên Ca: “Nào, ngồi đi, chúng ta nói chuyện một chút, nhà dì chỉ có một mình, chẳng có ai để nói chuyện, buồn lắm."
Nói xong, lại hỏi: “Trời nắng thế này, cháu ra ngoài làm gì, ba mẹ cháu đâu?"
Giang Thiên Ca liền nói: "Cháu ra ngoài hái nấm. Ba mẹ cháu chắc vẫn ở nhà, lúc cháu ra ngoài, họ đang bàn bạc ngày mai đi chợ phiên ở thị trấn, mua cho anh cháu mấy bộ quần áo."
"Đúng rồi, cháu không nói dì cũng quên mất, ngày mai thị trấn có chợ phiên." Trần Quế Phương buông cây quạt đang phe phẩy, nhướng đôi mày kẻ đậm, cười hỏi: “Cả nhà cháu cùng đi à?"
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.