Thập Niên 80: Sau Khi Thủ Tiết, Chồng Cũ Bất Ngờ Trở Về Đòi Ly Hôn
Chương 4: Cô Thật Sự Rất Nghèo
Lục Lục Tiểu Khả Ái
09/11/2024
Tô Đường ôm lấy cái bụng đói rỗng sau khi ăn nửa củ khoai lang, đầu gục xuống, đôi mày thanh tú nhíu lại.
Chỉ có khẩu hiệu thì không đủ, cô muốn thay đổi, nhưng vấn đề là không có năng lực.
Cần phải có tiền.
Đột nhiên, một ý nghĩ lóe lên trong đầu cô, cô lục tìm trong túi áo.
“Sao không thấy? Chẳng lẽ rơi xuống sông rồi?”
Cô nhìn lại bộ quần áo trên người, chắc là do Xuân Hiểu đã thay đồ cho cô.
Tô Đường nhìn quanh sân trống, ánh mắt dừng lại chính xác vào chiếc áo bông treo trên dây phơi.
Cô thò tay vào túi áo, lấy ra một chiếc bầu hồ lô bằng ngọc.
Sợi dây đỏ đã cũ mờ, nhưng chất ngọc vẫn mềm mại, từng đường nét ấm áp.
Tô Đường dùng tay áo lau vài cái, mày nhíu chặt hơn.
Chiếc bầu hồ lô ngọc vốn nguyên vẹn, giờ lại có một vết nứt.
Giống như một gương mặt mỹ nhân không tì vết bị thêm một vết sẹo, trông đặc biệt khó coi.
Không biết có phải vì vết nứt này hay không, mà chiếc bầu ngọc vốn đẹp đẽ lại thiếu đi phần nào vẻ linh động.
Tô Đường ủ rũ ngồi phịch xuống. Ban đầu còn định đem bầu ngọc này đi đổi lấy ít tiền.
Giờ trong tay còn chưa đến năm hào.
Bốn hào ba xu, không có phiếu mua, đến một cân thịt cũng không mua nổi.
Tô Đường phải thừa nhận rằng, cô thật sự rất nghèo.
[Xì xì... xì…]
Tiếng động bất chợt làm cô giật mình, lông tơ dựng đứng.
Đây là tiếng gì vậy?
Khi cô nghĩ mình nghe nhầm, tiếng xì xì ấy lại vang lên.
[Xì xì... xì…]
Tô Đường ngó quanh sân trống, không thấy gì lạ.
Nhưng vừa nãy...
“Chẳng lẽ mình nghe nhầm?”
[Xin chào… Khởi động hoàn tất, Đường Đường thân mến, chào mừng bạn đến với Hệ thống Cứu giúp Nữ Phụ, tôi là hệ thống số 314, bạn có thể gọi tôi là Tiểu Đoàn Đoàn nha~]
Tô Đường đơ người, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt.
Ban ngày ban mặt... lại gặp ma!
Cô vội quay người bỏ chạy, nhưng vừa mở cửa đã đâm sầm phải ai.
Cú đâm suýt nữa hất ngã đối phương.
“Ôi trời ơi, Tô nha đầu, cháu làm gì mà hấp tấp như vậy!"
Người bị Tô Đường va phải là thím út của cô.
Bà nội có ba người con trai, cha cô là con thứ hai. Người phụ nữ trước mặt là vợ của chú út, tên là Trương Liên Hoa.
Tô Đường không thèm đỡ bà ta, chỉ xoa vai đau vì cú va đó.
“Thím, có chuyện gì không?”
Trương Liên Hoa lồm cồm bò dậy, nhìn cô bằng ánh mắt giận dữ.
“Nói thật cho thím biết, có phải cháu thích tên Lam trí thức đó không? Thím phải nói trước cho cháu biết, mấy người trí thức chưa về thành phố được thì gia cảnh chắc chẳng ra gì đâu, tiền sính lễ không có được nhiêu hết.”
Gương mặt bà ta đầy vẻ chê bai, chỉ biết đánh giá người khác qua tiền bạc, nên trong mắt bà, Lam Chiếu Tiên cũng chẳng đáng là gì.
Những thanh niên trí thức xuống nông thôn, người không chịu nổi thì lấy vợ tại đây, người có năng lực thì đi thi đại học, gia đình khá giả thì tìm được việc làm trong thành phố. Phần còn lại là những kẻ không có tài cán gì.
“Thím nói trước, cháu xinh đẹp thế này, tiền sính lễ ít nhất là hai trăm đồng. Tam chuyển một vang cũng cần có, xe đạp nữa, để em họ cháu khỏi phải đi bộ đến trường. Khi nó đỗ đại học sẽ nhớ đến cháu là chị gái tốt. Còn khoản tiền sính lễ, cứ để dành cho nó lấy vợ sau này, thím chắc chắn sẽ nhớ công lao.”
Tô Đường nghe đến nhức cả tai, chuyện hôn sự của cô, nào tới lượt người khác quyết định.
Chỉ có khẩu hiệu thì không đủ, cô muốn thay đổi, nhưng vấn đề là không có năng lực.
Cần phải có tiền.
Đột nhiên, một ý nghĩ lóe lên trong đầu cô, cô lục tìm trong túi áo.
“Sao không thấy? Chẳng lẽ rơi xuống sông rồi?”
Cô nhìn lại bộ quần áo trên người, chắc là do Xuân Hiểu đã thay đồ cho cô.
Tô Đường nhìn quanh sân trống, ánh mắt dừng lại chính xác vào chiếc áo bông treo trên dây phơi.
Cô thò tay vào túi áo, lấy ra một chiếc bầu hồ lô bằng ngọc.
Sợi dây đỏ đã cũ mờ, nhưng chất ngọc vẫn mềm mại, từng đường nét ấm áp.
Tô Đường dùng tay áo lau vài cái, mày nhíu chặt hơn.
Chiếc bầu hồ lô ngọc vốn nguyên vẹn, giờ lại có một vết nứt.
Giống như một gương mặt mỹ nhân không tì vết bị thêm một vết sẹo, trông đặc biệt khó coi.
Không biết có phải vì vết nứt này hay không, mà chiếc bầu ngọc vốn đẹp đẽ lại thiếu đi phần nào vẻ linh động.
Tô Đường ủ rũ ngồi phịch xuống. Ban đầu còn định đem bầu ngọc này đi đổi lấy ít tiền.
Giờ trong tay còn chưa đến năm hào.
Bốn hào ba xu, không có phiếu mua, đến một cân thịt cũng không mua nổi.
Tô Đường phải thừa nhận rằng, cô thật sự rất nghèo.
[Xì xì... xì…]
Tiếng động bất chợt làm cô giật mình, lông tơ dựng đứng.
Đây là tiếng gì vậy?
Khi cô nghĩ mình nghe nhầm, tiếng xì xì ấy lại vang lên.
[Xì xì... xì…]
Tô Đường ngó quanh sân trống, không thấy gì lạ.
Nhưng vừa nãy...
“Chẳng lẽ mình nghe nhầm?”
[Xin chào… Khởi động hoàn tất, Đường Đường thân mến, chào mừng bạn đến với Hệ thống Cứu giúp Nữ Phụ, tôi là hệ thống số 314, bạn có thể gọi tôi là Tiểu Đoàn Đoàn nha~]
Tô Đường đơ người, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt.
Ban ngày ban mặt... lại gặp ma!
Cô vội quay người bỏ chạy, nhưng vừa mở cửa đã đâm sầm phải ai.
Cú đâm suýt nữa hất ngã đối phương.
“Ôi trời ơi, Tô nha đầu, cháu làm gì mà hấp tấp như vậy!"
Người bị Tô Đường va phải là thím út của cô.
Bà nội có ba người con trai, cha cô là con thứ hai. Người phụ nữ trước mặt là vợ của chú út, tên là Trương Liên Hoa.
Tô Đường không thèm đỡ bà ta, chỉ xoa vai đau vì cú va đó.
“Thím, có chuyện gì không?”
Trương Liên Hoa lồm cồm bò dậy, nhìn cô bằng ánh mắt giận dữ.
“Nói thật cho thím biết, có phải cháu thích tên Lam trí thức đó không? Thím phải nói trước cho cháu biết, mấy người trí thức chưa về thành phố được thì gia cảnh chắc chẳng ra gì đâu, tiền sính lễ không có được nhiêu hết.”
Gương mặt bà ta đầy vẻ chê bai, chỉ biết đánh giá người khác qua tiền bạc, nên trong mắt bà, Lam Chiếu Tiên cũng chẳng đáng là gì.
Những thanh niên trí thức xuống nông thôn, người không chịu nổi thì lấy vợ tại đây, người có năng lực thì đi thi đại học, gia đình khá giả thì tìm được việc làm trong thành phố. Phần còn lại là những kẻ không có tài cán gì.
“Thím nói trước, cháu xinh đẹp thế này, tiền sính lễ ít nhất là hai trăm đồng. Tam chuyển một vang cũng cần có, xe đạp nữa, để em họ cháu khỏi phải đi bộ đến trường. Khi nó đỗ đại học sẽ nhớ đến cháu là chị gái tốt. Còn khoản tiền sính lễ, cứ để dành cho nó lấy vợ sau này, thím chắc chắn sẽ nhớ công lao.”
Tô Đường nghe đến nhức cả tai, chuyện hôn sự của cô, nào tới lượt người khác quyết định.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.