Thập Niên 80: Sau Khi Thủ Tiết, Chồng Cũ Bất Ngờ Trở Về Đòi Ly Hôn
Chương 16: Diệp Diêu Đến Tìm
Lục Lục Tiểu Khả Ái
23/11/2024
[Đinh, nhiệm vụ một tiến độ hoàn thành 30%, phần thưởng: 2 cân thịt lợn, 1 gói kẹo sữa Đại Bạch Thỏ, 1 giỏ trứng gà, 1 ngôi sao may mắn.]
Tô Đường nghĩ, dù sao ngày mai cũng phải đi nhặt trứng vịt trời để bán lấy tiền, nên để miếng thịt ba chỉ này lại cho mình ăn.
Cô không nỡ ăn ngay mà nghĩ đến việc dùng mỡ lợn để xào rau, vừa hay nhà đã hết dầu.
Cô cắt miếng thịt thành từng khúc, chuẩn bị nấu, vừa làm vừa lẩm bẩm:
"Sao lại đạt 30%? Tôi còn chưa bắt đầu làm gì mà. Ngôi sao may mắn là gì vậy?"
Hệ thống nhanh chóng đáp: [Đây là đạo cụ tăng cường may mắn. Khi sử dụng, may mắn sẽ tăng gấp đôi trong vòng 2 giờ.]
Ngồi bên bếp, Tô Đường nhóm lửa, cho thịt ba chỉ vào chảo, tiếng xèo xèo vang lên.
Âm thanh đó khiến cô cảm thấy tràn đầy hạnh phúc.
Đôi mắt phượng khẽ nheo lại, khuôn mặt trái xoan trắng trẻo nở nụ cười rạng rỡ. Có thịt để ăn chính là hạnh phúc rồi!
Miếng thịt ba chỉ này còn chưa ăn hết, giờ lại được thêm 2 cân nữa. Nhà cô giờ có nhiều thịt hơn cả gạo.
"Ngôi sao may mắn này, có thể sử dụng bất cứ lúc nào hả?"
Hệ thống: [Có thể dùng bất kỳ lúc nào.]
Tô Đường gật gù: "Vậy để ngày mai dùng."
Cô nghe tiếng dầu mỡ xèo xèo trong chảo, không nỡ đậy nắp lại, chỉ đứng đó hít hà mùi thơm.
Thơm quá!
Cầm đôi đũa, cô không nhịn được mà gắp thử một miếng.
"Tô Đường, có nhà không?"
Bàn tay cô khẽ run, miếng thịt mỏng rơi trở lại chảo.
Nhìn miếng thịt rơi, cô liếm môi, tự nhủ: Không sao, lát nữa ăn vẫn kịp.
Lần này, cô đành đậy nắp chảo lại.
"Ra ngay đây!"
Cô mở cửa, thấy Diệp Diêu đứng đó.
Từ lần vớt Diệp Diêu lên khỏi sông, Tô Đường chưa gặp lại cô ấy. Diệp Diêu có vẻ vừa trải qua một trận ốm, dung mạo thanh tú nay lại thêm vài phần tiều tụy.
"Diệp đồng chí, có chuyện gì không?"
Đối diện với đôi mắt phượng trong veo của Tô Đường, Diệp Diêu nhất thời không thốt nên lời, lòng đầy áy náy.
"Xin lỗi. Mấy ngày nay tôi không ra ngoài, không biết mọi người hiểu lầm cô như vậy. Nếu không phải thím cô đến tìm tôi, tôi cũng không hay biết..."
Giọng Diệp Diêu nhỏ dần, đầu cúi thấp hơn.
Tô Đường lắc đầu, nhẹ nhàng đáp:
"Không sao đâu. Hiểu lầm nói rõ là được. Không biết cô còn nhớ lúc ở bờ sông tôi đã nói gì không, tôi thực sự không thích Lam Chiếu Tiên, cô đã hiểu lầm rồi. Sau này tôi sẽ tự tránh xa anh ta, không để xảy ra chuyện gì nữa."
Cặp đôi nam nữ chính này, cô đều muốn tránh càng xa càng tốt.
Nghe vậy, lòng Diệp Diêu càng thêm áy náy.
Kiếp trước, cô luôn hiểu lầm Tô Đường. Xét cho cùng, việc cô và Lam Chiếu Tiên lỡ mất nhau cũng là do bản thân cô mà ra.
"Chỉ cần cô không giận là được. Tôi đến đây còn vì một chuyện khác. Tôi muốn mượn ghi chép ôn thi đại học của cô."
Dù hơi ngại ngùng, nhưng Diệp Diêu vẫn lấy hết can đảm để xin cô.
Tô Đường không hề do dự:
"Chờ chút, để tôi lấy cho nhé."
Những cuốn sách giáo khoa và ghi chép được cô giữ rất kỹ, không nỡ vứt đi.
"Cầm đi, tất cả đều ở đây."
Diệp Diêu ngỡ ngàng nhìn chồng sách vở trong tay, hỏi lại:
"Cô đưa hết cho tôi sao? Hay để tôi chép lại rồi trả cô nhé?"
Tô Đường im lặng giây lát, nhìn chồng sách trên tay Diệp Diêu, trong lòng phủ một lớp u ám.
"Không cần đâu. Tôi cũng chẳng dùng đến nữa."
Cô nghĩ: Đỗ đại học thì sao chứ? Phần chính trị lý lịch chắc chắn không qua được. Cả đời này mình không thể trở thành sinh viên đại học đâu.
Tô Đường nghĩ, dù sao ngày mai cũng phải đi nhặt trứng vịt trời để bán lấy tiền, nên để miếng thịt ba chỉ này lại cho mình ăn.
Cô không nỡ ăn ngay mà nghĩ đến việc dùng mỡ lợn để xào rau, vừa hay nhà đã hết dầu.
Cô cắt miếng thịt thành từng khúc, chuẩn bị nấu, vừa làm vừa lẩm bẩm:
"Sao lại đạt 30%? Tôi còn chưa bắt đầu làm gì mà. Ngôi sao may mắn là gì vậy?"
Hệ thống nhanh chóng đáp: [Đây là đạo cụ tăng cường may mắn. Khi sử dụng, may mắn sẽ tăng gấp đôi trong vòng 2 giờ.]
Ngồi bên bếp, Tô Đường nhóm lửa, cho thịt ba chỉ vào chảo, tiếng xèo xèo vang lên.
Âm thanh đó khiến cô cảm thấy tràn đầy hạnh phúc.
Đôi mắt phượng khẽ nheo lại, khuôn mặt trái xoan trắng trẻo nở nụ cười rạng rỡ. Có thịt để ăn chính là hạnh phúc rồi!
Miếng thịt ba chỉ này còn chưa ăn hết, giờ lại được thêm 2 cân nữa. Nhà cô giờ có nhiều thịt hơn cả gạo.
"Ngôi sao may mắn này, có thể sử dụng bất cứ lúc nào hả?"
Hệ thống: [Có thể dùng bất kỳ lúc nào.]
Tô Đường gật gù: "Vậy để ngày mai dùng."
Cô nghe tiếng dầu mỡ xèo xèo trong chảo, không nỡ đậy nắp lại, chỉ đứng đó hít hà mùi thơm.
Thơm quá!
Cầm đôi đũa, cô không nhịn được mà gắp thử một miếng.
"Tô Đường, có nhà không?"
Bàn tay cô khẽ run, miếng thịt mỏng rơi trở lại chảo.
Nhìn miếng thịt rơi, cô liếm môi, tự nhủ: Không sao, lát nữa ăn vẫn kịp.
Lần này, cô đành đậy nắp chảo lại.
"Ra ngay đây!"
Cô mở cửa, thấy Diệp Diêu đứng đó.
Từ lần vớt Diệp Diêu lên khỏi sông, Tô Đường chưa gặp lại cô ấy. Diệp Diêu có vẻ vừa trải qua một trận ốm, dung mạo thanh tú nay lại thêm vài phần tiều tụy.
"Diệp đồng chí, có chuyện gì không?"
Đối diện với đôi mắt phượng trong veo của Tô Đường, Diệp Diêu nhất thời không thốt nên lời, lòng đầy áy náy.
"Xin lỗi. Mấy ngày nay tôi không ra ngoài, không biết mọi người hiểu lầm cô như vậy. Nếu không phải thím cô đến tìm tôi, tôi cũng không hay biết..."
Giọng Diệp Diêu nhỏ dần, đầu cúi thấp hơn.
Tô Đường lắc đầu, nhẹ nhàng đáp:
"Không sao đâu. Hiểu lầm nói rõ là được. Không biết cô còn nhớ lúc ở bờ sông tôi đã nói gì không, tôi thực sự không thích Lam Chiếu Tiên, cô đã hiểu lầm rồi. Sau này tôi sẽ tự tránh xa anh ta, không để xảy ra chuyện gì nữa."
Cặp đôi nam nữ chính này, cô đều muốn tránh càng xa càng tốt.
Nghe vậy, lòng Diệp Diêu càng thêm áy náy.
Kiếp trước, cô luôn hiểu lầm Tô Đường. Xét cho cùng, việc cô và Lam Chiếu Tiên lỡ mất nhau cũng là do bản thân cô mà ra.
"Chỉ cần cô không giận là được. Tôi đến đây còn vì một chuyện khác. Tôi muốn mượn ghi chép ôn thi đại học của cô."
Dù hơi ngại ngùng, nhưng Diệp Diêu vẫn lấy hết can đảm để xin cô.
Tô Đường không hề do dự:
"Chờ chút, để tôi lấy cho nhé."
Những cuốn sách giáo khoa và ghi chép được cô giữ rất kỹ, không nỡ vứt đi.
"Cầm đi, tất cả đều ở đây."
Diệp Diêu ngỡ ngàng nhìn chồng sách vở trong tay, hỏi lại:
"Cô đưa hết cho tôi sao? Hay để tôi chép lại rồi trả cô nhé?"
Tô Đường im lặng giây lát, nhìn chồng sách trên tay Diệp Diêu, trong lòng phủ một lớp u ám.
"Không cần đâu. Tôi cũng chẳng dùng đến nữa."
Cô nghĩ: Đỗ đại học thì sao chứ? Phần chính trị lý lịch chắc chắn không qua được. Cả đời này mình không thể trở thành sinh viên đại học đâu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.