Thập Niên 80: Sau Khi Thủ Tiết, Chồng Cũ Bất Ngờ Trở Về Đòi Ly Hôn
Chương 10: Mẹ Triệu Dận Trình Tìm Con Dâu
Lục Lục Tiểu Khả Ái
18/11/2024
Từ xa, cô đã nhìn thấy có người ngồi xổm trước cửa nhà mình. Nhìn kỹ lại, đó là Xuân Hiểu.
“Xuân Hiểu!”
Xuân Hiểu vòng tay ôm lấy gối, ngẩng đầu lên nhìn cô, nở một nụ cười yếu ớt.
“A Đường.”
Nụ cười trên môi kéo căng vết thương trên mặt, khiến cô ấy đau đến hít hà.
Bước chân của Tô Đường chậm lại, nụ cười trên môi biến mất. Ánh mắt cô dừng lại trên gương mặt đầy vết thương của Xuân Hiểu.
“Cha cậu đánh cậu phải không?”
Xuân Hiểu ngẩng đầu, đôi mắt trong veo phản chiếu hình ảnh của Tô Đường.
Dưới ánh nắng, Tô Đường thật xinh đẹp. Làn da trắng sáng tựa như bông tuyết liên, phản chiếu ánh sương mai lung linh, rực rỡ.
“May là tớ không đẹp như cậu”
Giọng Xuân Hiểu rất khẽ, nhưng nó mang theo sự mỏi mệt không phù hợp với tuổi của cô. Cô gầy đến nỗi gần như chỉ còn da bọc xương.
Trong lòng cô biết rõ, sớm hay muộn, mình cũng sẽ bị bán đi theo cân nặng.
Mà người càng đẹp, giá bán càng cao.
Xuân Hiểu không cách nào thoát khỏi sự kiểm soát của cha mẹ, chỉ có thể nghĩ rằng, cô sẽ không để những kẻ bòn rút cuộc sống của mình được lợi quá lớn.
Xuân Hiểu cúi đầu, kéo kéo chiếc quần rách ở đầu gối.
“Tớ có lẽ phải lấy chồng rồi.”
Tô Đường ngồi xuống bên cạnh Xuân Hiểu, bắt chước dáng ngồi của cô, cùng nhìn ra cánh đồng xa tít.
Lúa mùa đã thu hoạch xong, trên ruộng giờ chỉ còn những đống rơm rạ.
“Tớ đồng ý rồi, thế nên cha mới cho tớ ra ngoài. A Đường, cha cậu không quan tâm cậu, thực ra cũng là điều tốt.”
Ít nhất sẽ không bán cô ấy cho một lão góa vợ đã ngoài bốn mươi.
Tô Đường cười nhạt, nhưng không sao cười nổi.
Nếu không nhờ tấm ảnh, cô đã chẳng nhớ nổi gương mặt của người cha tệ bạc như thế nào.
Trong những năm tháng hỗn loạn ấy, ông ta bảo toàn bản thân bằng cách tố cáo ông ngoại, ly dị mẹ cô và từ bỏ luôn cả đứa con gái ruột.
Sau đó, ông cưới con gái của kẻ thù nhà ông ngoại, từ đó leo lên vị trí trưởng phòng văn thư của Huyện Ủy.
Huyện thành cách thôn Phượng Khê chưa đầy 15 km, chẳng phải xa xôi gì, nhưng đã hơn 10 năm, Tô Đường chưa từng gặp lại Tô Quốc Hạ.
“A Đường, tớ nghe nói mẹ của Triệu Dận Trình đang tìm vợ cho anh ấy.”
Tô Đường ngạc nhiên: “Nhưng anh ấy chẳng phải đã rất lâu không về nhà rồi sao?”
“Ừ, mọi người đều nói đã hy sinh. Nhưng mẹ anh vẫn đi tìm vợ cho anh ấy. Tớ nghe mẹ tớ nói, gả qua đó chính là chịu cảnh góa bụa, dù sính lễ có là hai trăm đồng, cũng chẳng ai dám lấy.”
Xuân Hiểu thờ ơ kể chuyện.
Cha cô thậm chí từng cân nhắc về Triệu Dận Trình. Nhà anh ở nông trường lâm nghiệp, cha là nhân viên kiểm lâm, hai anh em trai đều làm ở công nhân, hiếm có gia đình nào ở quê sung túc như vậy.
Nhưng lão góa bốn mươi kia lại chịu thêm vào một chiếc xe đạp cũ.
Tô Đường cúi đầu, im lặng lắng nghe Xuân Hiểu nói.
Anh ấy chưa hy sinh, chắc chắn vẫn còn sống.
Triệu Dận Trình lợi hại như vậy, sao có thể hy sinh?
Nhưng mẹ anh đang tìm vợ cho anh. Nghĩa là anh sắp cưới người khác? Trong lòng cô chợt dâng lên vị chua xót.
“Xuân Hiểu, cậu trốn đi đi, trốn thật xa, để họ không tìm được cậu nữa.”
Xuân Hiểu cười khổ: “Tớ đã nghĩ đến rồi, nhưng tớ không có tiền, cũng chẳng biết làm gì. A Đường, nếu cậu có cơ hội, hãy chạy đi.”
Ở ngôi làng nhỏ này, cuộc sống từ lúc sinh ra như đã được định sẵn.
“Xuân Hiểu!”
Xuân Hiểu vòng tay ôm lấy gối, ngẩng đầu lên nhìn cô, nở một nụ cười yếu ớt.
“A Đường.”
Nụ cười trên môi kéo căng vết thương trên mặt, khiến cô ấy đau đến hít hà.
Bước chân của Tô Đường chậm lại, nụ cười trên môi biến mất. Ánh mắt cô dừng lại trên gương mặt đầy vết thương của Xuân Hiểu.
“Cha cậu đánh cậu phải không?”
Xuân Hiểu ngẩng đầu, đôi mắt trong veo phản chiếu hình ảnh của Tô Đường.
Dưới ánh nắng, Tô Đường thật xinh đẹp. Làn da trắng sáng tựa như bông tuyết liên, phản chiếu ánh sương mai lung linh, rực rỡ.
“May là tớ không đẹp như cậu”
Giọng Xuân Hiểu rất khẽ, nhưng nó mang theo sự mỏi mệt không phù hợp với tuổi của cô. Cô gầy đến nỗi gần như chỉ còn da bọc xương.
Trong lòng cô biết rõ, sớm hay muộn, mình cũng sẽ bị bán đi theo cân nặng.
Mà người càng đẹp, giá bán càng cao.
Xuân Hiểu không cách nào thoát khỏi sự kiểm soát của cha mẹ, chỉ có thể nghĩ rằng, cô sẽ không để những kẻ bòn rút cuộc sống của mình được lợi quá lớn.
Xuân Hiểu cúi đầu, kéo kéo chiếc quần rách ở đầu gối.
“Tớ có lẽ phải lấy chồng rồi.”
Tô Đường ngồi xuống bên cạnh Xuân Hiểu, bắt chước dáng ngồi của cô, cùng nhìn ra cánh đồng xa tít.
Lúa mùa đã thu hoạch xong, trên ruộng giờ chỉ còn những đống rơm rạ.
“Tớ đồng ý rồi, thế nên cha mới cho tớ ra ngoài. A Đường, cha cậu không quan tâm cậu, thực ra cũng là điều tốt.”
Ít nhất sẽ không bán cô ấy cho một lão góa vợ đã ngoài bốn mươi.
Tô Đường cười nhạt, nhưng không sao cười nổi.
Nếu không nhờ tấm ảnh, cô đã chẳng nhớ nổi gương mặt của người cha tệ bạc như thế nào.
Trong những năm tháng hỗn loạn ấy, ông ta bảo toàn bản thân bằng cách tố cáo ông ngoại, ly dị mẹ cô và từ bỏ luôn cả đứa con gái ruột.
Sau đó, ông cưới con gái của kẻ thù nhà ông ngoại, từ đó leo lên vị trí trưởng phòng văn thư của Huyện Ủy.
Huyện thành cách thôn Phượng Khê chưa đầy 15 km, chẳng phải xa xôi gì, nhưng đã hơn 10 năm, Tô Đường chưa từng gặp lại Tô Quốc Hạ.
“A Đường, tớ nghe nói mẹ của Triệu Dận Trình đang tìm vợ cho anh ấy.”
Tô Đường ngạc nhiên: “Nhưng anh ấy chẳng phải đã rất lâu không về nhà rồi sao?”
“Ừ, mọi người đều nói đã hy sinh. Nhưng mẹ anh vẫn đi tìm vợ cho anh ấy. Tớ nghe mẹ tớ nói, gả qua đó chính là chịu cảnh góa bụa, dù sính lễ có là hai trăm đồng, cũng chẳng ai dám lấy.”
Xuân Hiểu thờ ơ kể chuyện.
Cha cô thậm chí từng cân nhắc về Triệu Dận Trình. Nhà anh ở nông trường lâm nghiệp, cha là nhân viên kiểm lâm, hai anh em trai đều làm ở công nhân, hiếm có gia đình nào ở quê sung túc như vậy.
Nhưng lão góa bốn mươi kia lại chịu thêm vào một chiếc xe đạp cũ.
Tô Đường cúi đầu, im lặng lắng nghe Xuân Hiểu nói.
Anh ấy chưa hy sinh, chắc chắn vẫn còn sống.
Triệu Dận Trình lợi hại như vậy, sao có thể hy sinh?
Nhưng mẹ anh đang tìm vợ cho anh. Nghĩa là anh sắp cưới người khác? Trong lòng cô chợt dâng lên vị chua xót.
“Xuân Hiểu, cậu trốn đi đi, trốn thật xa, để họ không tìm được cậu nữa.”
Xuân Hiểu cười khổ: “Tớ đã nghĩ đến rồi, nhưng tớ không có tiền, cũng chẳng biết làm gì. A Đường, nếu cậu có cơ hội, hãy chạy đi.”
Ở ngôi làng nhỏ này, cuộc sống từ lúc sinh ra như đã được định sẵn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.