Thập Niên 80: Sĩ Quan Bắc Sói, Quân Tẩu Miền Sông Nước
Chương 2:
Nhất Hồ Đại Hoa Tửu
03/10/2024
“Con cầm lấy, cầm bức thư đó đến Bá Lương, tìm... tìm Cố Bắc Sơn.”
Vừa nói xong, mẹ Xuân Đào kiệt sức, máu thấm đẫm ngực áo. Cuối cùng, Xuân Đào không chịu nổi nữa, khản giọng gào lên hai tiếng rồi ngất lịm trong vòng tay mẹ.
---
Cơn mưa dai dẳng suốt ba ngày ba đêm, khi Xuân Đào tỉnh lại, trước mắt cô là một màu xanh quân đội.
Cô cử động tay chân, biết rằng mình vẫn còn sống.
Xuân Đào chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ căm ghét bản thân vì vẫn sống.
Tại sao cô không chết thay cho mẹ?
Cả đời cô được mẹ nuôi nấng như một tiểu thư, dù đến bước đường cùng vẫn mang trên mình làn da trắng nõn và thân thể đầy đặn.
Vì sao chứ, vì sao ông trời không lấy mạng cô?
Cô đã hưởng quá nhiều phúc rồi.
“...Đồng... đồng chí nhỏ! Cô tỉnh rồi à!”
Tấm vải lều bị ai đó vén lên, ánh sáng chói lòa đột ngột chiếu vào.
Hàng lông mi mềm mại của Xuân Đào run rẩy, cô không chịu nổi đưa tay lên che.
Cô nhận ra giọng nói này, là của người lính đã kéo cô trên núi.
“Tôi... mẹ tôi đâu rồi.” Xuân Đào mở miệng hỏi, giọng khàn khàn như bị cát lẫn vào.
Người lính trẻ cầm hộp cơm nhôm, gương mặt thoáng đờ đẫn.
Anh vội lảng tránh: “Ờ, cô... cô ăn chút gì trước nhé?”
“Đây là do mẹ tôi mang đến cho tôi đấy, tôi còn chưa dám ăn!”
Người lính trẻ đến từ một gia đình cách đó hàng chục cây số. Khi biết anh sẽ đến cứu nạn, mẹ anh ngay lập tức kêu tài xế chở đến rất nhiều thức ăn, bất chấp nguy hiểm ở khu vực thiên tai.
Anh giơ hộp cơm nhôm, tay hơi run, gương mặt tuấn tú đỏ bừng, thậm chí không dám ngước nhìn Xuân Đào.
Xuân Đào mím môi, định cảm ơn rồi nói mình không đói, nhưng lúc đó tấm vải lều lại bị vén lên.
“Dương Dương à...”
Một người phụ nữ mặc đồ thể thao gọn gàng, chân đi giày da đen, nhíu mày bước vào: “Con nói xem, rốt cuộc con nghĩ gì thế?”
“Cứ nhất quyết phải làm lính à?”
“Con...”
Người phụ nữ còn chưa nói xong câu thì đã khựng lại.
Bà nhìn thấy cô gái trẻ xinh đẹp đang nằm trên giường, trong ánh mắt thoáng qua vẻ khinh thường và chán ghét.
Bà mím môi, lặng lẽ quét mắt qua Xuân Đào vài lần, ánh nhìn lướt qua bộ ngực căng tràn và vòng eo nhỏ nhắn của cô, khuôn mặt càng lúc càng đen lại.
“Mẹ!! Con đã nói với mẹ bao nhiêu lần rồi! Mẹ đừng tự ý đến gặp con! Mẹ như vậy là vi phạm quy định, vi phạm kỷ luật!”
Người lính trẻ đặt hộp cơm nhôm lên giường với vẻ bối rối: “Xin lỗi đồng chí nhỏ, cô... cô ăn đi nhé!”
Sau đó anh vội vàng kéo mẹ mình ra ngoài.
Xuân Đào chẳng buồn nhìn hộp cơm, cô vẫn đang thẫn thờ.
Cô biết lý do vì sao người lính không trả lời thẳng câu hỏi của cô về mẹ.
Vì mẹ cô đã chết rồi.
Bà đã rời xa cô.
“Dương Dương, mẹ nói cho con biết
, con muốn làm lính thì cũng được, nhưng con còn nhỏ, chưa phân biệt được người tốt kẻ xấu.”
“Ở vùng nông thôn này, chính là đất xấu sinh người nham hiểm, con đừng để cô gái nào có ý đồ nhìn trúng con rồi dính chặt lấy con, đến lúc đó muốn rũ bỏ cũng không được! Mẹ nói cho con biết, đến lúc đó con hối hận cũng không kịp!”
“Những gia đình như chúng ta, con có biết bao nhiêu cô gái xanh mắt muốn được gả vào không?”
Vừa nói xong, mẹ Xuân Đào kiệt sức, máu thấm đẫm ngực áo. Cuối cùng, Xuân Đào không chịu nổi nữa, khản giọng gào lên hai tiếng rồi ngất lịm trong vòng tay mẹ.
---
Cơn mưa dai dẳng suốt ba ngày ba đêm, khi Xuân Đào tỉnh lại, trước mắt cô là một màu xanh quân đội.
Cô cử động tay chân, biết rằng mình vẫn còn sống.
Xuân Đào chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ căm ghét bản thân vì vẫn sống.
Tại sao cô không chết thay cho mẹ?
Cả đời cô được mẹ nuôi nấng như một tiểu thư, dù đến bước đường cùng vẫn mang trên mình làn da trắng nõn và thân thể đầy đặn.
Vì sao chứ, vì sao ông trời không lấy mạng cô?
Cô đã hưởng quá nhiều phúc rồi.
“...Đồng... đồng chí nhỏ! Cô tỉnh rồi à!”
Tấm vải lều bị ai đó vén lên, ánh sáng chói lòa đột ngột chiếu vào.
Hàng lông mi mềm mại của Xuân Đào run rẩy, cô không chịu nổi đưa tay lên che.
Cô nhận ra giọng nói này, là của người lính đã kéo cô trên núi.
“Tôi... mẹ tôi đâu rồi.” Xuân Đào mở miệng hỏi, giọng khàn khàn như bị cát lẫn vào.
Người lính trẻ cầm hộp cơm nhôm, gương mặt thoáng đờ đẫn.
Anh vội lảng tránh: “Ờ, cô... cô ăn chút gì trước nhé?”
“Đây là do mẹ tôi mang đến cho tôi đấy, tôi còn chưa dám ăn!”
Người lính trẻ đến từ một gia đình cách đó hàng chục cây số. Khi biết anh sẽ đến cứu nạn, mẹ anh ngay lập tức kêu tài xế chở đến rất nhiều thức ăn, bất chấp nguy hiểm ở khu vực thiên tai.
Anh giơ hộp cơm nhôm, tay hơi run, gương mặt tuấn tú đỏ bừng, thậm chí không dám ngước nhìn Xuân Đào.
Xuân Đào mím môi, định cảm ơn rồi nói mình không đói, nhưng lúc đó tấm vải lều lại bị vén lên.
“Dương Dương à...”
Một người phụ nữ mặc đồ thể thao gọn gàng, chân đi giày da đen, nhíu mày bước vào: “Con nói xem, rốt cuộc con nghĩ gì thế?”
“Cứ nhất quyết phải làm lính à?”
“Con...”
Người phụ nữ còn chưa nói xong câu thì đã khựng lại.
Bà nhìn thấy cô gái trẻ xinh đẹp đang nằm trên giường, trong ánh mắt thoáng qua vẻ khinh thường và chán ghét.
Bà mím môi, lặng lẽ quét mắt qua Xuân Đào vài lần, ánh nhìn lướt qua bộ ngực căng tràn và vòng eo nhỏ nhắn của cô, khuôn mặt càng lúc càng đen lại.
“Mẹ!! Con đã nói với mẹ bao nhiêu lần rồi! Mẹ đừng tự ý đến gặp con! Mẹ như vậy là vi phạm quy định, vi phạm kỷ luật!”
Người lính trẻ đặt hộp cơm nhôm lên giường với vẻ bối rối: “Xin lỗi đồng chí nhỏ, cô... cô ăn đi nhé!”
Sau đó anh vội vàng kéo mẹ mình ra ngoài.
Xuân Đào chẳng buồn nhìn hộp cơm, cô vẫn đang thẫn thờ.
Cô biết lý do vì sao người lính không trả lời thẳng câu hỏi của cô về mẹ.
Vì mẹ cô đã chết rồi.
Bà đã rời xa cô.
“Dương Dương, mẹ nói cho con biết
, con muốn làm lính thì cũng được, nhưng con còn nhỏ, chưa phân biệt được người tốt kẻ xấu.”
“Ở vùng nông thôn này, chính là đất xấu sinh người nham hiểm, con đừng để cô gái nào có ý đồ nhìn trúng con rồi dính chặt lấy con, đến lúc đó muốn rũ bỏ cũng không được! Mẹ nói cho con biết, đến lúc đó con hối hận cũng không kịp!”
“Những gia đình như chúng ta, con có biết bao nhiêu cô gái xanh mắt muốn được gả vào không?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.