[Thập Niên 80] Sĩ Quan Cao Lãnh Bị Mỹ Nhân Ốm Yếu Gây Khó Dễ
Chương 42: Bác Sĩ Giang Nhanh Nhẹn (1)
Tiểu Ngốc Nga
13/12/2023
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Giang Niệm Tư và ông lão Trương đi hết một ngọn núi, mới đến thôn Đại Mộc gần đỉnh núi.
Nước ở phía dưới dâng cao, ngôi làng đã bị nhấn chìm rồi.
Giang Niệm Tư từ xa nhìn thấy dân làng đang tập trung lại tại eo núi, ở đó có lều dựng tạm, mọi người đang ở đấy trú mưa.
Rất nhiều người bị kẹt trên mái nhà chờ cứu trợ, có một số lại bị nước lũ cuốn đi.
Dưới dòng nước còn có đứa trẻ trèo lên tấm gỗ đang nổi lên, Giang Niệm Tư thấy các chiến sĩ dùng chính mình nối thành một sợi dây xích.
Người này nối tay người kia, một trong số đó từ những cánh tay đỡ của họ đi lên, chuẩn bị cứu đứa bé.
Giang Niệm Tư vô thức bước nhanh hơn, đi cùng với ông lão, mau chóng đến nơi tránh nạn ở eo núi.
Mưa ở đây tuy rằng đang nhỏ dần, nhưng vẫn lớn.
Nơi tránh nạn vẫn còn mấy người chiến sĩ đang bảo vệ người dân.
Vì nước lũ dâng lên, để cứu người, rất nhiều người bị cành cây và các vật nặng va vào trầy xước, người bị thương không ít.
Giang Niệm Tư và ông Trương đến lều, thấy chỉ có một bác sĩ già đang xử lý các vết thương cho người dân.
Giang Niệm Tư và ông Trương đột nhiên đến, khiến những người trong lều vô thức nhìn bọn họ.
Bác sĩ Lý đang băng bó vết thương cho một người dân làng thấy hai người họ, vội vàng nói: “Ông Trương, mau đến giúp tôi với”.
“À, được”. Ông Trương là người nhanh nhẹn, không nói thêm lời nào, đặt hộp thuốc xuống liền bắt đầu xử lý vết thương cho người dân ở gần nhất.
Giang Niệm Tư cũng vội vàng sắp xếp.
Cô nhìn thấy người không phải dân làng bị thương đầu tiên, mà là một người lính có ống tay đậm màu.
Bộ quần áo người lính màu xanh lục, sau khi bị ướt màu càng đậm hơn, mưa lớn, quần áo mọi người đều bị ướt hết.
Nhưng cánh tay người lính này màu áo còn đậm hơn những người khác.
Là máu.
Giang Niệm Tư lập tức đến trước mặt người quân nhân.
“Ngồi xuống đã, tôi băng bó vết thương cho anh”.
Tình cảnh gấp gáp, Giang Niệm Tư cũng không khách sáo gì.
Thời gian khách sáo ấy, có thể cứu thêm được một người.
Giang Niệm Tư và ông Trương qua đây, các bộ đội còn tưởng là những dân làng được cứu.
Nghe thấy lời của bác sĩ Lý, bọn họ mới biết, hai người này là bác sĩ.
Người quân nhân ngây ra một lúc: “Không cần, cô đi xử lý vết thương cho dân làng trước đi”.
Trong mắt các chiến sĩ, bảo vệ người dân, là nhiệm vụ đầu tiên.
Thấy anh ấy không nghe, Giang Niệm Tư trực tiếp kéo anh ấy đến ngồi ở một hòn đá: “Trong mắt bác sĩ, ai cũng bình đẳng, cởi áo ra đi”.
Chấn thương dựa vào mức độ nặng nhẹ để cấp cứu.
Cô thấy máu trên cánh tay áo người này càng ngày càng đậm, biết rằng vết thương chắc chắn không nhẹ.
Đột nhiên bị người khác kéo đi, lại còn là là một cô gái.
Lý Văn rất ngại ngùng.
Nhưng với tình hình trước mắt, anh ta không có tâm tư gì khác.
Giang Niệm Tư và ông lão Trương đi hết một ngọn núi, mới đến thôn Đại Mộc gần đỉnh núi.
Nước ở phía dưới dâng cao, ngôi làng đã bị nhấn chìm rồi.
Giang Niệm Tư từ xa nhìn thấy dân làng đang tập trung lại tại eo núi, ở đó có lều dựng tạm, mọi người đang ở đấy trú mưa.
Rất nhiều người bị kẹt trên mái nhà chờ cứu trợ, có một số lại bị nước lũ cuốn đi.
Dưới dòng nước còn có đứa trẻ trèo lên tấm gỗ đang nổi lên, Giang Niệm Tư thấy các chiến sĩ dùng chính mình nối thành một sợi dây xích.
Người này nối tay người kia, một trong số đó từ những cánh tay đỡ của họ đi lên, chuẩn bị cứu đứa bé.
Giang Niệm Tư vô thức bước nhanh hơn, đi cùng với ông lão, mau chóng đến nơi tránh nạn ở eo núi.
Mưa ở đây tuy rằng đang nhỏ dần, nhưng vẫn lớn.
Nơi tránh nạn vẫn còn mấy người chiến sĩ đang bảo vệ người dân.
Vì nước lũ dâng lên, để cứu người, rất nhiều người bị cành cây và các vật nặng va vào trầy xước, người bị thương không ít.
Giang Niệm Tư và ông Trương đến lều, thấy chỉ có một bác sĩ già đang xử lý các vết thương cho người dân.
Giang Niệm Tư và ông Trương đột nhiên đến, khiến những người trong lều vô thức nhìn bọn họ.
Bác sĩ Lý đang băng bó vết thương cho một người dân làng thấy hai người họ, vội vàng nói: “Ông Trương, mau đến giúp tôi với”.
“À, được”. Ông Trương là người nhanh nhẹn, không nói thêm lời nào, đặt hộp thuốc xuống liền bắt đầu xử lý vết thương cho người dân ở gần nhất.
Giang Niệm Tư cũng vội vàng sắp xếp.
Cô nhìn thấy người không phải dân làng bị thương đầu tiên, mà là một người lính có ống tay đậm màu.
Bộ quần áo người lính màu xanh lục, sau khi bị ướt màu càng đậm hơn, mưa lớn, quần áo mọi người đều bị ướt hết.
Nhưng cánh tay người lính này màu áo còn đậm hơn những người khác.
Là máu.
Giang Niệm Tư lập tức đến trước mặt người quân nhân.
“Ngồi xuống đã, tôi băng bó vết thương cho anh”.
Tình cảnh gấp gáp, Giang Niệm Tư cũng không khách sáo gì.
Thời gian khách sáo ấy, có thể cứu thêm được một người.
Giang Niệm Tư và ông Trương qua đây, các bộ đội còn tưởng là những dân làng được cứu.
Nghe thấy lời của bác sĩ Lý, bọn họ mới biết, hai người này là bác sĩ.
Người quân nhân ngây ra một lúc: “Không cần, cô đi xử lý vết thương cho dân làng trước đi”.
Trong mắt các chiến sĩ, bảo vệ người dân, là nhiệm vụ đầu tiên.
Thấy anh ấy không nghe, Giang Niệm Tư trực tiếp kéo anh ấy đến ngồi ở một hòn đá: “Trong mắt bác sĩ, ai cũng bình đẳng, cởi áo ra đi”.
Chấn thương dựa vào mức độ nặng nhẹ để cấp cứu.
Cô thấy máu trên cánh tay áo người này càng ngày càng đậm, biết rằng vết thương chắc chắn không nhẹ.
Đột nhiên bị người khác kéo đi, lại còn là là một cô gái.
Lý Văn rất ngại ngùng.
Nhưng với tình hình trước mắt, anh ta không có tâm tư gì khác.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.