[Thập Niên 80] Sĩ Quan Cao Lãnh Bị Mỹ Nhân Ốm Yếu Gây Khó Dễ
Chương 44: Bác Sĩ Giang Nhanh Nhẹn (3)
Tiểu Ngốc Nga
13/12/2023
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Lý Văn “Ừm” một tiếng: “Cô vất vả rồi, đồng chí bác sĩ”.
Thấy anh ta nghe lời, Giang Niệm Tư liền chữa cho người tiếp theo.
Lúc ông Trương lấy thuốc, thấy động tác nhanh nhẹn của Giang Niệm Tư, thoáng chốc không biết nói gì.
Đứa trẻ này thật can đảm.
Ở bên kia, sau khi Thẩm Trình ôm lấy đứa bé, chuẩn bị đưa đứa bé lên bờ.
Lúc này, cậu bé ôm lấy anh khóc lớn: “Chú bộ đội giải phóng, cứu chị gái cháu với chú mau đi cứu chị cháu, chị cháu vẫn ở trong nhà, huhuhu…”
Quả nhiên vẫn còn người.
“Nhà cháu ở đâu?” Thẩm Trình lập tức hỏi.
Cậu bé đưa tay chỉ ra phía trước.
Thẩm Trình nhìn theo, đó là nơi thượng nguồn, nơi đó còn có một ngôi nhà có vị trí khá cao, nước lũ đã cuốn đi hơn nửa ngôi nhà, còn một bộ phận ở trên mặt nước.
Nhìn kĩ, Thẩm Trình mới thấy, trên mái nhà hình tam giác, có đôi mắt đỏ ngầu nhìn sang bên này”.
Anh lập tức đưa đứa bé cho người chiến sĩ bên cạnh: “Đưa cậu bé về bờ an toàn, tôi đi qua đó…”
Lời đứa bé nói, mọi người đều nghe thấy.
Nhưng đó là nơi thượng nguồn.
Nước từ trên cao chảy xuống cuồn cuộn, nếu không cẩn thận sẽ bị lũ cuốn trôi.
Những người khác lo lắng: “Đội trưởng, chúng ta cùng nhau về bờ, rồi cùng đến thượng nguồn cứu người”.
Chỉ có đội hình kiểu dây sắt, bọn họ mới không dễ dàng bị lũ cuốn.
Thẩm Trình nhìn mặt nước không ngừng dâng lên, lạnh giọng nói: “Không kịp đâu”.
Thẩm Trình bắt lấy mảnh gỗ từ thân cây rỗng ôm lấy nó, dùng tay trái và tay phải kéo mái nhà đang nhô ở dưới nước, nhanh chóng lật người trèo lên.
Nước chảy rất xiết, khi sóng lên, đều có thể nhìn thấy những góc mái nhà bị ngập nước.
Thẩm Trình có thị lực tốt, nhìn đúng vị trí, đầu tiên ném củi rều vào giữa, sau đó dùng sức đẩy đá hai chân về phía sau, nhanh chóng nhảy lên mái nhà gần đó. .
Nhà tuy bị ngập nhưng vẫn có chỗ để dẫm lên nên có thể bám chặt đồ vật, tránh bị nước lũ cuốn trôi.
Những việc này trông có vẻ khó khăn nhưng nếu vứt củi rều tới trung tâm dòng nước, sẽ bị lũ lớn cuốn trôi.
Cho nên Thẩm Trình tốc độ cực nhanh, gần như vừa ném củi qua, anh liền nhanh chóng nhảy đến.
Giang Niệm Tư đã đi đến nửa đường núi, thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn thấy thân hình cường tráng và động tác gọn gàng của đối phương.
Cô lập tức thở dài trong lòng, quả nhiên Băng ca ca rất đẹp trai.
Thẩm Trình rất nhanh đã đến nơi, nhanh chóng nhấc mái ngói lên.
Bé gái đang ôm đầu một miếng gỗ, hơn nửa cơ thể đang chìm trong nước.
Cô bé háo hức nhìn Thẩm Trình.
Thẩm Trình đưa tay về phía cô, kéo cô bé ra ngoài.
Anh quay lại, để cô bé lên lưng: “Ôm lấy cổ chú.”
"Vâng ạ."
Cuối cùng cũng được cứu, cô bé nặng nề gật đầu, sau đó ôm thật chặt cổ Thẩm Trình.
Thẩm Trình dùng phương pháp ban đầu chạy vào bờ, các đồng đội của anh đã bắt đầu xuống nước tạo dây chuyền bằng người, chuẩn bị đón Thẩm Trình.
Lý Văn “Ừm” một tiếng: “Cô vất vả rồi, đồng chí bác sĩ”.
Thấy anh ta nghe lời, Giang Niệm Tư liền chữa cho người tiếp theo.
Lúc ông Trương lấy thuốc, thấy động tác nhanh nhẹn của Giang Niệm Tư, thoáng chốc không biết nói gì.
Đứa trẻ này thật can đảm.
Ở bên kia, sau khi Thẩm Trình ôm lấy đứa bé, chuẩn bị đưa đứa bé lên bờ.
Lúc này, cậu bé ôm lấy anh khóc lớn: “Chú bộ đội giải phóng, cứu chị gái cháu với chú mau đi cứu chị cháu, chị cháu vẫn ở trong nhà, huhuhu…”
Quả nhiên vẫn còn người.
“Nhà cháu ở đâu?” Thẩm Trình lập tức hỏi.
Cậu bé đưa tay chỉ ra phía trước.
Thẩm Trình nhìn theo, đó là nơi thượng nguồn, nơi đó còn có một ngôi nhà có vị trí khá cao, nước lũ đã cuốn đi hơn nửa ngôi nhà, còn một bộ phận ở trên mặt nước.
Nhìn kĩ, Thẩm Trình mới thấy, trên mái nhà hình tam giác, có đôi mắt đỏ ngầu nhìn sang bên này”.
Anh lập tức đưa đứa bé cho người chiến sĩ bên cạnh: “Đưa cậu bé về bờ an toàn, tôi đi qua đó…”
Lời đứa bé nói, mọi người đều nghe thấy.
Nhưng đó là nơi thượng nguồn.
Nước từ trên cao chảy xuống cuồn cuộn, nếu không cẩn thận sẽ bị lũ cuốn trôi.
Những người khác lo lắng: “Đội trưởng, chúng ta cùng nhau về bờ, rồi cùng đến thượng nguồn cứu người”.
Chỉ có đội hình kiểu dây sắt, bọn họ mới không dễ dàng bị lũ cuốn.
Thẩm Trình nhìn mặt nước không ngừng dâng lên, lạnh giọng nói: “Không kịp đâu”.
Thẩm Trình bắt lấy mảnh gỗ từ thân cây rỗng ôm lấy nó, dùng tay trái và tay phải kéo mái nhà đang nhô ở dưới nước, nhanh chóng lật người trèo lên.
Nước chảy rất xiết, khi sóng lên, đều có thể nhìn thấy những góc mái nhà bị ngập nước.
Thẩm Trình có thị lực tốt, nhìn đúng vị trí, đầu tiên ném củi rều vào giữa, sau đó dùng sức đẩy đá hai chân về phía sau, nhanh chóng nhảy lên mái nhà gần đó. .
Nhà tuy bị ngập nhưng vẫn có chỗ để dẫm lên nên có thể bám chặt đồ vật, tránh bị nước lũ cuốn trôi.
Những việc này trông có vẻ khó khăn nhưng nếu vứt củi rều tới trung tâm dòng nước, sẽ bị lũ lớn cuốn trôi.
Cho nên Thẩm Trình tốc độ cực nhanh, gần như vừa ném củi qua, anh liền nhanh chóng nhảy đến.
Giang Niệm Tư đã đi đến nửa đường núi, thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn thấy thân hình cường tráng và động tác gọn gàng của đối phương.
Cô lập tức thở dài trong lòng, quả nhiên Băng ca ca rất đẹp trai.
Thẩm Trình rất nhanh đã đến nơi, nhanh chóng nhấc mái ngói lên.
Bé gái đang ôm đầu một miếng gỗ, hơn nửa cơ thể đang chìm trong nước.
Cô bé háo hức nhìn Thẩm Trình.
Thẩm Trình đưa tay về phía cô, kéo cô bé ra ngoài.
Anh quay lại, để cô bé lên lưng: “Ôm lấy cổ chú.”
"Vâng ạ."
Cuối cùng cũng được cứu, cô bé nặng nề gật đầu, sau đó ôm thật chặt cổ Thẩm Trình.
Thẩm Trình dùng phương pháp ban đầu chạy vào bờ, các đồng đội của anh đã bắt đầu xuống nước tạo dây chuyền bằng người, chuẩn bị đón Thẩm Trình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.