[Thập Niên 80] Sĩ Quan Cao Lãnh Bị Mỹ Nhân Ốm Yếu Gây Khó Dễ
Chương 3: Cả Nhà Độc Sủng (1)
Tiểu Ngốc Nga
13/12/2023
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Cô không khỏi nghĩ rằng, có phải do chấp niệm của cô quá sâu sắc cho nên cô mới xuyên đến một gia đình trong trí tưởng tượng không.
Không nghi ngờ nữa, nguyên chủ được gia đình vô cùng yêu thương.
Sau khi nghĩ thông suốt, từ một Giang Niệm Tư chưa thể chấp nhận hiện thực đã có một tia mong chờ.
Liệu thực sự cô có thể có cuộc sống mà mình mong muốn không?
Buổi tối, Đinh Hồng Mai cùng Giang Thành trở về, lúc ăn cơm tối, Giang Niệm Tư mới khắc sâu cảm nhận về một gia đình bần cùng.
Còn nghèo hơn những gì cô tưởng tượng.
Cháo ngô pha loãng, đồ ăn kèm cũng không có, chỉ có một đĩa dưa chua không dầu.
Giang Đậu Đậu và Giang Thành lại ăn rất ngon, hai người há miệng to ăn cơm, tốc độ rất nhanh, giống như đã để bụng đói rất lâu.
Đây là đồ ăn mà người nhà họ ăn mỗi ngày, trong bát của Giang Niệm Tư vẫn là hai quả trứng gà.
Ở niên đại này, trứng gà chính là một món ăn hiếm.
Nhìn bọn họ ăn uống, Giang Niệm Tư mới biết hai quả trứng gà này quý giá thế nào.
Giang Đậu Đậu nhiều lần thèm ăn mà nhìn chằm chằm vào bát trứng gà của cô, không ngừng nuốt nước miếng.
Một người trưởng thành như Giang Niệm Tư không thể nào ăn đồ ăn trước mặt mấy đứa bé mà không để ý đối phương được.
Nghĩ nghĩ, cô cầm đũa lên tách hai quả trứng luôn thành bốn phần định chia cho mỗi người một phần.
“Mẹ, mẹ ăn đi.” Cô gắp cho Đinh Hồng Mai trước.
Đinh Hồng Mai sững sờ, vội vàng dùng đũa ngăn cản: “Tư Tư, con làm gì vậy?”
Giang Niệm Tư đã xem qua nguyên tác, biết tính cách của nguyên chủ tương đối ngại ngùng, nhưng vẫn luôn ngoan ngoãn nghe lời.
Cô nhẹ nhàng nói: “Mẹ, một mình con ăn không hết nên chia ra cho mọi người cùng ăn.”
Đinh Hồng Mai biết con gái rất thương mọi người.
Nghe vậy thì đỏ cả vành mắt cáu mắng: “Cái con bé ngốc này, ít như vậy mà còn không ăn hết, thảo nào không mập lên được, mẹ không thích ăn trứng gà, con tự ăn đi.”
Nói xong, bà ấy không chút do dự đặt trứng gà vào trong bát của Giang Niệm Tư.
Giang Niệm Tư sợ quá kiên trì sẽ dẫn tới hoài nghi cho nên không tiếp tục, chỉ nhìn về phía Giang Đậu Đậu cùng Giang Thành.
Vào thời đại này, trứng gà cũng là vật hiếm có, nếu dựa vào điều kiện nhà bọn họ thì căn bản là không mua được trứng gà, đây là do bà nội đi xem bệnh cho người khác nên mới được người ta đưa cho, sau đó bà nội lại mang đến đây.
Giang Thành xem xét biểu lộ Giang Niệm Tư, liền biết em gái của mình lại mềm lòng cho nên vội vàng che bát nói: “Tư Tư, anh cũng không thích ăn trứng gà, em ăn đi.”
Làm gì có chuyện không thích, khi trứng gà mới ra lò, Giang Niệm Tư đã thấy bọn họ nuốt nước miếng.
Giang Đậu Đậu vừa nuốt nước miếng, vừa thèm mà nhìn chằm chằm vào trứng gà trong chén Giang Niệm Tư, khẩu thị tâm phi nói: “Chị, Đậu Đậu cũng không thích ăn trứng gà.”
Thích thì đúng là thích, Giang Đậu Đậu thích ăn trứng gà nhất.
Nhưng mà mẹ nói cơ thể chị gái không tốt, đã vất vả khi ở trong bụng mẹ cho nên bọn họ phải đối xử tốt với chị, phải nhường cho chị đồ tốt.
Dáng vẻ nhỏ bé của Giang Đậu Đậu kia đã hòa tan trái tim của Giang Niệm Tư.
Đây đều là những người nhà cần được bảo tồn!
Mặc dù nghèo vật chất nhưng lại tràn ngập tình thương, chính là sự giàu có mà Giang Niệm Tư chưa bao giờ có.
Biết kiên trì chỉ có thể dẫn tới hoài nghi cho nên Giang Niệm Tư không tiếp tục, nhưng trong lòng đã làm xong chuẩn bị.
Cô nhất định phải làm cho người nhà này có một cuộc sống tốt!
Nhìn cô cúi đầu ăn trứng gà, Đinh Hồng Mai yêu thương sờ lên đầu của cô, quả nhiên con gái mới là người thân thiết nhất.
—
Buổi tối nằm ở trên giường, Giang Niệm Tư có trăm mối cảm xúc ngổn ngang.
Căn nhà chỉ là căn nhà ngói có ba gian thông thường, ở giữa là nhà chính, hai bên là các gian phòng, đằng sau nhà chính là phòng bếp.
Bên trái nhà chính có hai gian phòng, một gian là của Giang Thành cùng Giang Đậu Đậu ngủ, một gian là của Đinh Hồng Mai cùng chị gái Giang Tuyết.
Cô không khỏi nghĩ rằng, có phải do chấp niệm của cô quá sâu sắc cho nên cô mới xuyên đến một gia đình trong trí tưởng tượng không.
Không nghi ngờ nữa, nguyên chủ được gia đình vô cùng yêu thương.
Sau khi nghĩ thông suốt, từ một Giang Niệm Tư chưa thể chấp nhận hiện thực đã có một tia mong chờ.
Liệu thực sự cô có thể có cuộc sống mà mình mong muốn không?
Buổi tối, Đinh Hồng Mai cùng Giang Thành trở về, lúc ăn cơm tối, Giang Niệm Tư mới khắc sâu cảm nhận về một gia đình bần cùng.
Còn nghèo hơn những gì cô tưởng tượng.
Cháo ngô pha loãng, đồ ăn kèm cũng không có, chỉ có một đĩa dưa chua không dầu.
Giang Đậu Đậu và Giang Thành lại ăn rất ngon, hai người há miệng to ăn cơm, tốc độ rất nhanh, giống như đã để bụng đói rất lâu.
Đây là đồ ăn mà người nhà họ ăn mỗi ngày, trong bát của Giang Niệm Tư vẫn là hai quả trứng gà.
Ở niên đại này, trứng gà chính là một món ăn hiếm.
Nhìn bọn họ ăn uống, Giang Niệm Tư mới biết hai quả trứng gà này quý giá thế nào.
Giang Đậu Đậu nhiều lần thèm ăn mà nhìn chằm chằm vào bát trứng gà của cô, không ngừng nuốt nước miếng.
Một người trưởng thành như Giang Niệm Tư không thể nào ăn đồ ăn trước mặt mấy đứa bé mà không để ý đối phương được.
Nghĩ nghĩ, cô cầm đũa lên tách hai quả trứng luôn thành bốn phần định chia cho mỗi người một phần.
“Mẹ, mẹ ăn đi.” Cô gắp cho Đinh Hồng Mai trước.
Đinh Hồng Mai sững sờ, vội vàng dùng đũa ngăn cản: “Tư Tư, con làm gì vậy?”
Giang Niệm Tư đã xem qua nguyên tác, biết tính cách của nguyên chủ tương đối ngại ngùng, nhưng vẫn luôn ngoan ngoãn nghe lời.
Cô nhẹ nhàng nói: “Mẹ, một mình con ăn không hết nên chia ra cho mọi người cùng ăn.”
Đinh Hồng Mai biết con gái rất thương mọi người.
Nghe vậy thì đỏ cả vành mắt cáu mắng: “Cái con bé ngốc này, ít như vậy mà còn không ăn hết, thảo nào không mập lên được, mẹ không thích ăn trứng gà, con tự ăn đi.”
Nói xong, bà ấy không chút do dự đặt trứng gà vào trong bát của Giang Niệm Tư.
Giang Niệm Tư sợ quá kiên trì sẽ dẫn tới hoài nghi cho nên không tiếp tục, chỉ nhìn về phía Giang Đậu Đậu cùng Giang Thành.
Vào thời đại này, trứng gà cũng là vật hiếm có, nếu dựa vào điều kiện nhà bọn họ thì căn bản là không mua được trứng gà, đây là do bà nội đi xem bệnh cho người khác nên mới được người ta đưa cho, sau đó bà nội lại mang đến đây.
Giang Thành xem xét biểu lộ Giang Niệm Tư, liền biết em gái của mình lại mềm lòng cho nên vội vàng che bát nói: “Tư Tư, anh cũng không thích ăn trứng gà, em ăn đi.”
Làm gì có chuyện không thích, khi trứng gà mới ra lò, Giang Niệm Tư đã thấy bọn họ nuốt nước miếng.
Giang Đậu Đậu vừa nuốt nước miếng, vừa thèm mà nhìn chằm chằm vào trứng gà trong chén Giang Niệm Tư, khẩu thị tâm phi nói: “Chị, Đậu Đậu cũng không thích ăn trứng gà.”
Thích thì đúng là thích, Giang Đậu Đậu thích ăn trứng gà nhất.
Nhưng mà mẹ nói cơ thể chị gái không tốt, đã vất vả khi ở trong bụng mẹ cho nên bọn họ phải đối xử tốt với chị, phải nhường cho chị đồ tốt.
Dáng vẻ nhỏ bé của Giang Đậu Đậu kia đã hòa tan trái tim của Giang Niệm Tư.
Đây đều là những người nhà cần được bảo tồn!
Mặc dù nghèo vật chất nhưng lại tràn ngập tình thương, chính là sự giàu có mà Giang Niệm Tư chưa bao giờ có.
Biết kiên trì chỉ có thể dẫn tới hoài nghi cho nên Giang Niệm Tư không tiếp tục, nhưng trong lòng đã làm xong chuẩn bị.
Cô nhất định phải làm cho người nhà này có một cuộc sống tốt!
Nhìn cô cúi đầu ăn trứng gà, Đinh Hồng Mai yêu thương sờ lên đầu của cô, quả nhiên con gái mới là người thân thiết nhất.
—
Buổi tối nằm ở trên giường, Giang Niệm Tư có trăm mối cảm xúc ngổn ngang.
Căn nhà chỉ là căn nhà ngói có ba gian thông thường, ở giữa là nhà chính, hai bên là các gian phòng, đằng sau nhà chính là phòng bếp.
Bên trái nhà chính có hai gian phòng, một gian là của Giang Thành cùng Giang Đậu Đậu ngủ, một gian là của Đinh Hồng Mai cùng chị gái Giang Tuyết.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.