[Thập Niên 80] Sĩ Quan Cao Lãnh Bị Mỹ Nhân Ốm Yếu Gây Khó Dễ
Chương 5: Cả Nhà Độc Sủng (3)
Tiểu Ngốc Nga
13/12/2023
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Đinh Hồng Mai cũng không phải đối tượng dễ trêu, lúc này trợn tròn tròng mắt, hung dữ nói với thím Lưu: “Góa phụ Lưu, bà nói ai là món hàng bồi thường hả? Con gái tôi rất tốt, nếu còn để tôi nghe thấy lời này thì đợi xem tôi có xé nát miệng bà không.”
Đinh Hồng Mai mạnh mẽ có tiếng ở trong thôn, nếu tức giận thì bà ấy còn có thể giơ dao đuổi người ta đi.
Thím Lưu cũng chỉ là không nhịn được miệng, thấy Đinh Hồng Mai hung dữ như vậy thì nào dám động tới bọn họ nữa. Mà nhanh chóng quay đầu ra nói: “Tôi cũng không nói bà.”
“Tốt nhất là không phải.” Đinh Hồng Mai hừ một tiếng.
Sau đó lại nghĩ đến chuyện con gái mẫn cảm, bà ấy vội vàng an ủi: “Tư Tư, đừng nghe mấy bà thím xấu xa kia nói lung tung, Tư Tư nhà chúng ta không phải hàng bồi thường, con gái là người thương mẹ nhất.”
Căn bản là Giang Niệm Tư không để trong lòng, cô chỉ cảm thấy tư tưởng ngu muội lúc này có thể hại chết người.
Phụ nữ làm phụ nữ khó xử.
May là Đinh Hồng Mai không như thế.
Nhưng mà khi nghe bà ấy trực tiếp mắng người khác là bà thím xấu xa trước mặt họ thì Giang Niệm Tư vẫn không nhịn được mà hơi cong khóe miệng.
Mấy người khác ở trong thôn thấy không khí có chút lúng túng thì vội vàng muốn làm hòa.
“Hồng Mai, Tư Tư cũng mười tám tuổi rồi, có phải nên đi tìm nhà chồng rồi không?”
Người nói chuyện là bà mối trong thôn, tên là Trương Thúy Phương.
Mặc dù mục đích mở miệng là để làm hòa nhưng bà ta cũng có mục đích riêng của mình.
Mặc dù những người khác đều mắng chửi sau lưng rằng Đinh Hồng Mai thương yêu đứa con gái bị bệnh thoi thóp Giang Niệm Tư này, nhưng trên thực tế trong lòng bọn họ cũng cảm thấy rất ghen ghét.
Mặc dù đứa con gái này của nhà bà ấy có sức khỏe không tốt nhưng lại là cô gái đẹp nhất trong tất cả các thôn gần đây.
Lúc ấy khi vừa tốt nghiệp cao trung thì đã có rất nhiều người có tiền trên trấn để mắt đến, bọn họ đều tìm bà ta giúp đỡ.
Đinh Hồng Mai không muốn nghe những lời này: “Đừng đánh chủ ý này, con gái tôi không vội.”
Con gái chịu khổ trong bụng mẹ, sau khi được bà ấy nuôi dưỡng thì vẫn còn yếu ớt, Đinh Hồng Mai không nỡ gả con gái đi qua để người khác bắt nạt, bà ấy muốn tự chọn con rể.
Bị người ta từ chối, Trương Thúy Phương nở nụ cười ngượng ngùng, cũng không nói thêm gì nữa.
Cũng may là nhanh chóng đến trấn.
Đinh Hồng Mai lôi kéo Giang Niệm Tư đi thẳng đến hợp tác xã nông thôn trên trấn để gọi điện thoại cho cháu trai nhà mình.
Lúc này, ở quân doanh phương bắc.
Giang Bằng Vũ đang bàn bạc về chuyện diễn tập thất bại cùng chiến hữu, liếc qua lại thấy đối phương đang lười nhác ngồi trên ghế nghiên cứu súng trường type 81 của anh.
“Họ Thẩm kia, cậu nghe tôi nói gì không đấy?” - Giang Bằng Vũ không vui hỏi.
Đinh Hồng Mai cũng không phải đối tượng dễ trêu, lúc này trợn tròn tròng mắt, hung dữ nói với thím Lưu: “Góa phụ Lưu, bà nói ai là món hàng bồi thường hả? Con gái tôi rất tốt, nếu còn để tôi nghe thấy lời này thì đợi xem tôi có xé nát miệng bà không.”
Đinh Hồng Mai mạnh mẽ có tiếng ở trong thôn, nếu tức giận thì bà ấy còn có thể giơ dao đuổi người ta đi.
Thím Lưu cũng chỉ là không nhịn được miệng, thấy Đinh Hồng Mai hung dữ như vậy thì nào dám động tới bọn họ nữa. Mà nhanh chóng quay đầu ra nói: “Tôi cũng không nói bà.”
“Tốt nhất là không phải.” Đinh Hồng Mai hừ một tiếng.
Sau đó lại nghĩ đến chuyện con gái mẫn cảm, bà ấy vội vàng an ủi: “Tư Tư, đừng nghe mấy bà thím xấu xa kia nói lung tung, Tư Tư nhà chúng ta không phải hàng bồi thường, con gái là người thương mẹ nhất.”
Căn bản là Giang Niệm Tư không để trong lòng, cô chỉ cảm thấy tư tưởng ngu muội lúc này có thể hại chết người.
Phụ nữ làm phụ nữ khó xử.
May là Đinh Hồng Mai không như thế.
Nhưng mà khi nghe bà ấy trực tiếp mắng người khác là bà thím xấu xa trước mặt họ thì Giang Niệm Tư vẫn không nhịn được mà hơi cong khóe miệng.
Mấy người khác ở trong thôn thấy không khí có chút lúng túng thì vội vàng muốn làm hòa.
“Hồng Mai, Tư Tư cũng mười tám tuổi rồi, có phải nên đi tìm nhà chồng rồi không?”
Người nói chuyện là bà mối trong thôn, tên là Trương Thúy Phương.
Mặc dù mục đích mở miệng là để làm hòa nhưng bà ta cũng có mục đích riêng của mình.
Mặc dù những người khác đều mắng chửi sau lưng rằng Đinh Hồng Mai thương yêu đứa con gái bị bệnh thoi thóp Giang Niệm Tư này, nhưng trên thực tế trong lòng bọn họ cũng cảm thấy rất ghen ghét.
Mặc dù đứa con gái này của nhà bà ấy có sức khỏe không tốt nhưng lại là cô gái đẹp nhất trong tất cả các thôn gần đây.
Lúc ấy khi vừa tốt nghiệp cao trung thì đã có rất nhiều người có tiền trên trấn để mắt đến, bọn họ đều tìm bà ta giúp đỡ.
Đinh Hồng Mai không muốn nghe những lời này: “Đừng đánh chủ ý này, con gái tôi không vội.”
Con gái chịu khổ trong bụng mẹ, sau khi được bà ấy nuôi dưỡng thì vẫn còn yếu ớt, Đinh Hồng Mai không nỡ gả con gái đi qua để người khác bắt nạt, bà ấy muốn tự chọn con rể.
Bị người ta từ chối, Trương Thúy Phương nở nụ cười ngượng ngùng, cũng không nói thêm gì nữa.
Cũng may là nhanh chóng đến trấn.
Đinh Hồng Mai lôi kéo Giang Niệm Tư đi thẳng đến hợp tác xã nông thôn trên trấn để gọi điện thoại cho cháu trai nhà mình.
Lúc này, ở quân doanh phương bắc.
Giang Bằng Vũ đang bàn bạc về chuyện diễn tập thất bại cùng chiến hữu, liếc qua lại thấy đối phương đang lười nhác ngồi trên ghế nghiên cứu súng trường type 81 của anh.
“Họ Thẩm kia, cậu nghe tôi nói gì không đấy?” - Giang Bằng Vũ không vui hỏi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.