[Thập Niên 80] Sĩ Quan Cao Lãnh Bị Mỹ Nhân Ốm Yếu Gây Khó Dễ
Chương 38: Cứu Trợ Lũ Lụt (1)
Tiểu Ngốc Nga
13/12/2023
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Giang Tuyết “yếu đuối” lắc đầu: “Em không sao, anh cũng đừng tính toán với cô ấy, đều tại em, Tư Tư, chúng ta đi thôi”.
Nhìn xem, hào phóng ghê.
Đã bị người ta ức hiếp, còn nói giúp người ta.
Nếu không phải Giang Niệm Tư có mặt ở đó, còn tin là thật rồi.
Cô nhìn mà ngây người: “Hả?” một tiếng, ngơ ngác bước theo Giang Tuyết vào nhà.
Bước vào trong phòng, Giang Tuyết gọi một tiếng, đã khỏe mạnh trở lại, cũng không yếu đuối nữa.
Giang Tuyết thấy em gái đột nhiên ngơ ra, nhịn không được cười ra tiếng: “Chị thông minh không, với loại người như vậy, thì phải một nhát ra máu, đánh vào chỗ đau của cô ta”.
Từ Thúy Thúy thích A Viên, A Viên thích Giang Tuyết.
Nhưng Giang Tuyết đã từ chối A Viên.
Nhưng Từ Thúy Thúy lại vì A Viên thích cô ấy, lúc nào cũng tìm cô gây sự, không làm chuyện gì tốt, nhưng lúc nào cũng ghét người ta, khiến Giang Tuyết khó chịu.
Nên Giang Tuyết lần nào cũng đối xử với Từ Thúy Thúy như vậy.
Giang Niệm Tư bị cô chọc cho cười.
Từ Thúy Thúy vừa bị A Viên mắng, vừa vào phòng liền thấy Giang Niệm Tư đang cười, rốt cuộc không nhịn được, nhổ một câu: “Hừ, hai chị em đúng là không tốt đẹp gì, đứa lớn bần tiện đứa bé rẻ tiền.”
Từ “rẻ tiền” này hơi khó nghe.
Giang Niệm Tư đang định nổi nóng, Giang Tuyết càng tức hơn cô.
“Từ Thúy Thúy, cô bị điên à, Tư Tư nhà tôi đắc tội cô chỗ nào?” Cô nhanh chóng bước qua, thấp giọng tiếp cận Từ Thúy Thúy: “Cô phải biết ơn hôm nay là lễ kết hôn của Yến Tử, chị đây không muốn ồn ào với cô, tôi cảnh cáo cô, lần sau còn nghe cô nói xấu em tôi, tôi không chỉ rạch mồm cô ra, mà còn khiến cô thanh danh bại liệt”.
Người trong thôn đều nói hai chị em nhà Giang Tuyết, đứa lớn ngoan ngoãn hiểu chuyện, đứa nhỏ cao quý xinh đẹp.
Chỉ có Từ Thúy Thúy đối đầu với cô vô số lần mới biết, Giang Tuyết không hề yếu đuối.
Chỉ biết giả vờ thôi.
Lúc trước vì nói xấu Giang Niệm Từ hai câu, bị cô ấy đè xuống thảm cỏ đánh.
Nghe vậy, Từ Thúy Thúy sợ hãi lùi một bước, cho mình một đường lui: “Tôi không nhắc tên không nhắc họ, càng không phải nói hai chị em các người”.
“Vậy là tốt nhất”.
Giang Tuyết cười tươi vỗ nhẹ vào vai Từ Thúy Thúy.
Lúc này, ngoài cửa truyền đến giọng mẹ Từ Thúy Thúy: “Thúy Thúy, con nói gì với Giang Tuyết thế?”
Giang Tuyết quay đầu, vui vẻ nói với mẹ Từ Thúy Thúy: “Thím, đã lâu con không gặp Thúy Thúy, con nói chuyện với cô ấy chút”.
“A, hai đứa các con, tình cảm lại tốt thế” Mẹ Từ cười nói.
Từ Thúy Thúy tức đến tròn mắt.
Có quỷ mới tốt với cô ta.
Giang Niệm Tư lại lần nữa diện kiến sự hai mặt của Giang Tuyết.
Con người này, đây là có mấy bộ mặt đây.
Đầu óc Từ Thúy Thúy đơn giản, xưa nay không phải đối thủ của cô ấy.
Nhưng Giang Niệm Tư lười quan tâm.
Có những người tuy rằng đơn giản không có ý ác nào, nhưng mở miệng nói chuyện, lại khiến người ta ghét.
Giang Tuyết “yếu đuối” lắc đầu: “Em không sao, anh cũng đừng tính toán với cô ấy, đều tại em, Tư Tư, chúng ta đi thôi”.
Nhìn xem, hào phóng ghê.
Đã bị người ta ức hiếp, còn nói giúp người ta.
Nếu không phải Giang Niệm Tư có mặt ở đó, còn tin là thật rồi.
Cô nhìn mà ngây người: “Hả?” một tiếng, ngơ ngác bước theo Giang Tuyết vào nhà.
Bước vào trong phòng, Giang Tuyết gọi một tiếng, đã khỏe mạnh trở lại, cũng không yếu đuối nữa.
Giang Tuyết thấy em gái đột nhiên ngơ ra, nhịn không được cười ra tiếng: “Chị thông minh không, với loại người như vậy, thì phải một nhát ra máu, đánh vào chỗ đau của cô ta”.
Từ Thúy Thúy thích A Viên, A Viên thích Giang Tuyết.
Nhưng Giang Tuyết đã từ chối A Viên.
Nhưng Từ Thúy Thúy lại vì A Viên thích cô ấy, lúc nào cũng tìm cô gây sự, không làm chuyện gì tốt, nhưng lúc nào cũng ghét người ta, khiến Giang Tuyết khó chịu.
Nên Giang Tuyết lần nào cũng đối xử với Từ Thúy Thúy như vậy.
Giang Niệm Tư bị cô chọc cho cười.
Từ Thúy Thúy vừa bị A Viên mắng, vừa vào phòng liền thấy Giang Niệm Tư đang cười, rốt cuộc không nhịn được, nhổ một câu: “Hừ, hai chị em đúng là không tốt đẹp gì, đứa lớn bần tiện đứa bé rẻ tiền.”
Từ “rẻ tiền” này hơi khó nghe.
Giang Niệm Tư đang định nổi nóng, Giang Tuyết càng tức hơn cô.
“Từ Thúy Thúy, cô bị điên à, Tư Tư nhà tôi đắc tội cô chỗ nào?” Cô nhanh chóng bước qua, thấp giọng tiếp cận Từ Thúy Thúy: “Cô phải biết ơn hôm nay là lễ kết hôn của Yến Tử, chị đây không muốn ồn ào với cô, tôi cảnh cáo cô, lần sau còn nghe cô nói xấu em tôi, tôi không chỉ rạch mồm cô ra, mà còn khiến cô thanh danh bại liệt”.
Người trong thôn đều nói hai chị em nhà Giang Tuyết, đứa lớn ngoan ngoãn hiểu chuyện, đứa nhỏ cao quý xinh đẹp.
Chỉ có Từ Thúy Thúy đối đầu với cô vô số lần mới biết, Giang Tuyết không hề yếu đuối.
Chỉ biết giả vờ thôi.
Lúc trước vì nói xấu Giang Niệm Từ hai câu, bị cô ấy đè xuống thảm cỏ đánh.
Nghe vậy, Từ Thúy Thúy sợ hãi lùi một bước, cho mình một đường lui: “Tôi không nhắc tên không nhắc họ, càng không phải nói hai chị em các người”.
“Vậy là tốt nhất”.
Giang Tuyết cười tươi vỗ nhẹ vào vai Từ Thúy Thúy.
Lúc này, ngoài cửa truyền đến giọng mẹ Từ Thúy Thúy: “Thúy Thúy, con nói gì với Giang Tuyết thế?”
Giang Tuyết quay đầu, vui vẻ nói với mẹ Từ Thúy Thúy: “Thím, đã lâu con không gặp Thúy Thúy, con nói chuyện với cô ấy chút”.
“A, hai đứa các con, tình cảm lại tốt thế” Mẹ Từ cười nói.
Từ Thúy Thúy tức đến tròn mắt.
Có quỷ mới tốt với cô ta.
Giang Niệm Tư lại lần nữa diện kiến sự hai mặt của Giang Tuyết.
Con người này, đây là có mấy bộ mặt đây.
Đầu óc Từ Thúy Thúy đơn giản, xưa nay không phải đối thủ của cô ấy.
Nhưng Giang Niệm Tư lười quan tâm.
Có những người tuy rằng đơn giản không có ý ác nào, nhưng mở miệng nói chuyện, lại khiến người ta ghét.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.