[Thập Niên 80] Sĩ Quan Cao Lãnh Bị Mỹ Nhân Ốm Yếu Gây Khó Dễ
Chương 26: Mùa Thu Hoạch Lớn (1)
Tiểu Ngốc Nga
13/12/2023
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Nghĩ lại, có thể là cô đã nhìn quen với cả thay đổi không lớn lắm nên không phát hiện.
Triệu Phương Như cảm thấy kì lạ: “Bác sĩ Giang, cô tự mình có thể làm ra kem trắng da, sao cô không liên tục dùng nó vậy?”
Sau khi thoa kem làm trắng, trên mặt sẽ có một mùi hoa hồng thoang thoảng nhưng mỗi lần Triệu Phương Như đến gần Giang Niệm Tư đều không ngửi thấy bất kỳ mùi tương tự nào.
“Bởi vì không có tiền ạ.”
Giang Niệm Tư nói một cách tự nhiên, trên mặt nở một nụ cười nhẹ, hoàn toàn không có vẻ gì là bối rối trước câu hỏi khó xử này.
Triệu Phương Như ngạc nhiên nhìn cô, khi đối diện với nụ cười tươi tắn và dịu dàng trên mặt cô, cô ta đã sững sờ trong chốc lát.
Cô ta nghĩ, nếu Giang Niệm Tư trở nên trắng hơn, chắc chắn sẽ là một người đẹp khiến người ta phải kinh ngạc ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Dù sao thì làn da của Giang Niệm Tư bây giờ còn đen hơn cô ta nhiều nhưng vẫn rất xinh đẹp như vậy.
Đôi mắt sáng to, trong như nước mùa thu, đại khái có thể nói cô ấy như thế này chăng.
Chẳng qua do màu da hạn chế, nên không khiến cho người ta chú ý đến đôi mắt xinh đẹp của cô ấy ngay cái nhìn đầu tiên.
Có cảm giác như một viên ngọc bị bụi bẩn che phủ.
Triệu Phương Như cũng coi như đã được cô ấy giúp đỡ, lấy ra năm đồng từ túi áo, trực tiếp đưa cho Giang Niệm Tư: “Bác sĩ Giang, đây là tiền châm cứu cho tôi mấy ngày nay.”
Giang Niệm Tư nhìn năm đồng mà cô ta đưa cho, rất cảm động.
Nhưng cô không nhận lấy: “Tôi đã nhận tiền một lần rồi, không thể nhận thêm.”
Triệu Phương Như là người có tính khí như vậy, nếu người khác coi thường cô ta, cô ta sẽ hung dữ hơn họ nhưng nếu người khác lịch sự với cô ta, cô ta sẽ muốn giúp đỡ họ.
“Ôi trời, cô cứ nhận lấy đi, cô đâu có nhận tiền một lần rồi, cô chỉ nhận tiền thuốc và kem làm trắng da lần trước thôi, tiền châm cứu còn chưa nhận nữa.”
Cô ta cố gắng nhét vào tay Giang Niệm Tư.
Giang Niệm Tư từ chối: “Châm cứu chỉ là hỗ trợ, coi như là dịch vụ hậu mãi khi cô mua kem làm trắng da của tôi, không thể nhận tiền.”
Cô ấy cũng có nguyên tắc của mình.
Triệu Phương Như nghe cô ấy nói vậy, càng thêm quý mến cô: “Cho cô thì cô cứ cầm lấy, đừng khách sáo với tôi.”
Triệu Phương Như cũng không phải là người hào phóng vô cớ, cô ta cũng có những suy nghĩ riêng của mình.
Trong những ngày đến châm cứu, cô ta thấy bệnh nhân trong tiệm đối xử với Giang Niệm Tư một cách lịch sự và tôn trọng, cộng thêm hiệu quả của kem làm trắng da, khiến cô ta càng tin tưởng rằng Giang Niệm Tư là một bác sĩ có tay nghề cao.
Giao lưu tốt với những người như vậy chắc chắn không sai.
Giúp đỡ cô ấy trong lúc khó khăn, biết đâu sau này cô ấy sẽ mang lại cho mình những thứ nhiều hơn.
Nghĩ lại, có thể là cô đã nhìn quen với cả thay đổi không lớn lắm nên không phát hiện.
Triệu Phương Như cảm thấy kì lạ: “Bác sĩ Giang, cô tự mình có thể làm ra kem trắng da, sao cô không liên tục dùng nó vậy?”
Sau khi thoa kem làm trắng, trên mặt sẽ có một mùi hoa hồng thoang thoảng nhưng mỗi lần Triệu Phương Như đến gần Giang Niệm Tư đều không ngửi thấy bất kỳ mùi tương tự nào.
“Bởi vì không có tiền ạ.”
Giang Niệm Tư nói một cách tự nhiên, trên mặt nở một nụ cười nhẹ, hoàn toàn không có vẻ gì là bối rối trước câu hỏi khó xử này.
Triệu Phương Như ngạc nhiên nhìn cô, khi đối diện với nụ cười tươi tắn và dịu dàng trên mặt cô, cô ta đã sững sờ trong chốc lát.
Cô ta nghĩ, nếu Giang Niệm Tư trở nên trắng hơn, chắc chắn sẽ là một người đẹp khiến người ta phải kinh ngạc ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Dù sao thì làn da của Giang Niệm Tư bây giờ còn đen hơn cô ta nhiều nhưng vẫn rất xinh đẹp như vậy.
Đôi mắt sáng to, trong như nước mùa thu, đại khái có thể nói cô ấy như thế này chăng.
Chẳng qua do màu da hạn chế, nên không khiến cho người ta chú ý đến đôi mắt xinh đẹp của cô ấy ngay cái nhìn đầu tiên.
Có cảm giác như một viên ngọc bị bụi bẩn che phủ.
Triệu Phương Như cũng coi như đã được cô ấy giúp đỡ, lấy ra năm đồng từ túi áo, trực tiếp đưa cho Giang Niệm Tư: “Bác sĩ Giang, đây là tiền châm cứu cho tôi mấy ngày nay.”
Giang Niệm Tư nhìn năm đồng mà cô ta đưa cho, rất cảm động.
Nhưng cô không nhận lấy: “Tôi đã nhận tiền một lần rồi, không thể nhận thêm.”
Triệu Phương Như là người có tính khí như vậy, nếu người khác coi thường cô ta, cô ta sẽ hung dữ hơn họ nhưng nếu người khác lịch sự với cô ta, cô ta sẽ muốn giúp đỡ họ.
“Ôi trời, cô cứ nhận lấy đi, cô đâu có nhận tiền một lần rồi, cô chỉ nhận tiền thuốc và kem làm trắng da lần trước thôi, tiền châm cứu còn chưa nhận nữa.”
Cô ta cố gắng nhét vào tay Giang Niệm Tư.
Giang Niệm Tư từ chối: “Châm cứu chỉ là hỗ trợ, coi như là dịch vụ hậu mãi khi cô mua kem làm trắng da của tôi, không thể nhận tiền.”
Cô ấy cũng có nguyên tắc của mình.
Triệu Phương Như nghe cô ấy nói vậy, càng thêm quý mến cô: “Cho cô thì cô cứ cầm lấy, đừng khách sáo với tôi.”
Triệu Phương Như cũng không phải là người hào phóng vô cớ, cô ta cũng có những suy nghĩ riêng của mình.
Trong những ngày đến châm cứu, cô ta thấy bệnh nhân trong tiệm đối xử với Giang Niệm Tư một cách lịch sự và tôn trọng, cộng thêm hiệu quả của kem làm trắng da, khiến cô ta càng tin tưởng rằng Giang Niệm Tư là một bác sĩ có tay nghề cao.
Giao lưu tốt với những người như vậy chắc chắn không sai.
Giúp đỡ cô ấy trong lúc khó khăn, biết đâu sau này cô ấy sẽ mang lại cho mình những thứ nhiều hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.