[Thập Niên 80] Sống Lại Phấn Đấu Làm Giàu
Chương 12: Bán Giày (3)
Thủy Tinh Phỉ Thúy Nhục
07/10/2022
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Vừa nghe thấy có thịt, Văn Bằng sắp nhỏ cả nước miếng, không cần nhắc đã tự mình chạy đi rửa tay.
Lúc Văn Lượng đi vào, sắc mặt khó coi, thấy trong bếp có thịt và rau còn có cả bột mì. Trên mặt cực kỳ không vui, quay đầu đi vào phòng khách.
Văn Thanh nhìn sang Diêu Thế Linh, bà ấy nói: “Nó giống cha con, thấy tiêu tiền là đau lòng.”
Văn Thanh mỉm cười, ngày càng cảm thấy có hơi thở của gia đình.
Cô làm món cải trắng xào thịt, cải trắng vừa rẻ lại làm được đủ món, kết hợp được cả thịt mỡ và nạc. Vừa cho các gia vị như hành, muối, xì dầu vào đã thơm ngào ngạt.
“Được ăn thịt rồi, được ăn thịt rồi!” Văn Bằng vui vẻ reo hò.
Diêu Thế Linh che miệng cậu ấy lại: “Đừng kêu gào lung tung, cẩn thận người khác biết.”
Văn Bằng gật đầu, đảm bảo không hò hét nữa.
Diêu Thế Linh buông cậu ấy ra, dọn bàn cơm rồi đi vào phòng khách, sau đó bưng cải thảo xào thịt, màn thầu trắng vào phòng, đóng cửa lại. Bà ấy gọi Văn Thanh, Văn Lượng và Văn Bằng đều vào phòng chính, rồi đóng cửa bắt đầu dùng bữa.
Văn Lượng, Văn Bằng tập mãi thành quen với chuyện này.
Văn Thanh đã hiểu sơ sơ, nhà họ Văn bị người ta nói ra nói vào quá nhiều. Vốn đã nghèo đến không có gì mà ăn, lại được ăn một bữa thịt hoàn chỉnh. Chưa biết chừng, lại bị hàng xóm rêu rao thành cái dạng gì đâu. Nếu bị truyền ra, về sau làm sao Văn Lượng và Văn Bằng cưới được vợ đây?
“Mẹ, mẹ cũng ăn đi, thịt này ngon cực kỳ.” Văn Bằng nhai một miếng thịt Diêu Thế Kinh gắp cho, cắn nhỏ nhặt từng miếng, có chút không nỡ ăn.
Diêu Thế Linh cười: “Ngon thì con cứ ăn đi.” Sau đó, bà ấy lại gắp một miếng cho Văn Lượng. Tuy cậu ấy trông giống ông cụ non, nhưng dù gì vẫn là một đứa trẻ, ăn uống không ra làm sao trong thời gian dài, lúc này đột nhiên nhìn thấy thịt cũng thèm thuồng, nên không từ chối.
Trước khi Diêu Thế Linh gắp cho Văn Thanh, thì cô đã gắp một miếng cho mẹ mình: “Mẹ, mẹ đừng lúc nào cũng chỉ lo cho hai đứa nó, mẹ cũng ăn đi.”
“Ừ.” Diêu Thế Linh cũng gắp một miếng cho con gái.
Họ vui vẻ cùng nhau thưởng thức bữa tối thịnh soạn. Mãi đến khi Văn Thanh nằm trở lại giường của mình, cô vẫn còn đang hồi tưởng lại, cả ngày hôm nay như một giấc mộng vậy.
Cô đã chết, biến thành hồn ma.
Nhưng cô đã sống lại, trở về năm mình mười bảy tuổi.
Cô đã kéo gần mối quan hệ với người thân của mình chỉ trong một ngày.
Trước giờ, cô chưa từng cảm thấy có thành tựu như vậy, đây đều là những việc cô làm. Tuy vẫn còn rất nhỏ bé, nhưng cũng đủ để cô có tự tin đối mặt với những chuyện tiếp theo. Hơn nữa, thay đổi vận mệnh của bản thân, đối xử với người thân của mình tốt một chút.
Còn về phần Kỷ Ngạn Quân, cô đã sắp quên mất người này, tìm thời gian hủy bỏ hôn ước.
Nhưng việc cấp bách trước mắt chính là giải quyết vấn đề cơm no áo ấm.
Sáng hôm sau.
Văn Thanh ăn sáng xong, lập tức xách bao tải tối qua tới huyện.
Trước lúc đi, mẹ cô còn hỏi: “Buổi trưa, con có về nhà ăn cơm không?”
“Không ạ, tối con về.”
“Ừ.” Diêu Thế Linh gật đầu: “Con về sớm một chút.”
“Dạ.”
Văn Thanh vừa ra khỏi thôn, lại bị mọi người bàn tán một hồi.
“Nhìn kìa, Văn Thanh lại lên huyện rồi.”
“Chậc, chậc, chậc, thật chăm đi mà, ngày nào cũng đi.”
“Diêu Thế Linh chẳng dạy dỗ gì cả? Con gái con lứa cứ bám dính lấy người ta thật mất giá. Giờ còn gả cho Kỷ Ngạn Quân nữa, thanh danh đều bị hủy hoại cả rồi.”
Vừa nghe thấy có thịt, Văn Bằng sắp nhỏ cả nước miếng, không cần nhắc đã tự mình chạy đi rửa tay.
Lúc Văn Lượng đi vào, sắc mặt khó coi, thấy trong bếp có thịt và rau còn có cả bột mì. Trên mặt cực kỳ không vui, quay đầu đi vào phòng khách.
Văn Thanh nhìn sang Diêu Thế Linh, bà ấy nói: “Nó giống cha con, thấy tiêu tiền là đau lòng.”
Văn Thanh mỉm cười, ngày càng cảm thấy có hơi thở của gia đình.
Cô làm món cải trắng xào thịt, cải trắng vừa rẻ lại làm được đủ món, kết hợp được cả thịt mỡ và nạc. Vừa cho các gia vị như hành, muối, xì dầu vào đã thơm ngào ngạt.
“Được ăn thịt rồi, được ăn thịt rồi!” Văn Bằng vui vẻ reo hò.
Diêu Thế Linh che miệng cậu ấy lại: “Đừng kêu gào lung tung, cẩn thận người khác biết.”
Văn Bằng gật đầu, đảm bảo không hò hét nữa.
Diêu Thế Linh buông cậu ấy ra, dọn bàn cơm rồi đi vào phòng khách, sau đó bưng cải thảo xào thịt, màn thầu trắng vào phòng, đóng cửa lại. Bà ấy gọi Văn Thanh, Văn Lượng và Văn Bằng đều vào phòng chính, rồi đóng cửa bắt đầu dùng bữa.
Văn Lượng, Văn Bằng tập mãi thành quen với chuyện này.
Văn Thanh đã hiểu sơ sơ, nhà họ Văn bị người ta nói ra nói vào quá nhiều. Vốn đã nghèo đến không có gì mà ăn, lại được ăn một bữa thịt hoàn chỉnh. Chưa biết chừng, lại bị hàng xóm rêu rao thành cái dạng gì đâu. Nếu bị truyền ra, về sau làm sao Văn Lượng và Văn Bằng cưới được vợ đây?
“Mẹ, mẹ cũng ăn đi, thịt này ngon cực kỳ.” Văn Bằng nhai một miếng thịt Diêu Thế Kinh gắp cho, cắn nhỏ nhặt từng miếng, có chút không nỡ ăn.
Diêu Thế Linh cười: “Ngon thì con cứ ăn đi.” Sau đó, bà ấy lại gắp một miếng cho Văn Lượng. Tuy cậu ấy trông giống ông cụ non, nhưng dù gì vẫn là một đứa trẻ, ăn uống không ra làm sao trong thời gian dài, lúc này đột nhiên nhìn thấy thịt cũng thèm thuồng, nên không từ chối.
Trước khi Diêu Thế Linh gắp cho Văn Thanh, thì cô đã gắp một miếng cho mẹ mình: “Mẹ, mẹ đừng lúc nào cũng chỉ lo cho hai đứa nó, mẹ cũng ăn đi.”
“Ừ.” Diêu Thế Linh cũng gắp một miếng cho con gái.
Họ vui vẻ cùng nhau thưởng thức bữa tối thịnh soạn. Mãi đến khi Văn Thanh nằm trở lại giường của mình, cô vẫn còn đang hồi tưởng lại, cả ngày hôm nay như một giấc mộng vậy.
Cô đã chết, biến thành hồn ma.
Nhưng cô đã sống lại, trở về năm mình mười bảy tuổi.
Cô đã kéo gần mối quan hệ với người thân của mình chỉ trong một ngày.
Trước giờ, cô chưa từng cảm thấy có thành tựu như vậy, đây đều là những việc cô làm. Tuy vẫn còn rất nhỏ bé, nhưng cũng đủ để cô có tự tin đối mặt với những chuyện tiếp theo. Hơn nữa, thay đổi vận mệnh của bản thân, đối xử với người thân của mình tốt một chút.
Còn về phần Kỷ Ngạn Quân, cô đã sắp quên mất người này, tìm thời gian hủy bỏ hôn ước.
Nhưng việc cấp bách trước mắt chính là giải quyết vấn đề cơm no áo ấm.
Sáng hôm sau.
Văn Thanh ăn sáng xong, lập tức xách bao tải tối qua tới huyện.
Trước lúc đi, mẹ cô còn hỏi: “Buổi trưa, con có về nhà ăn cơm không?”
“Không ạ, tối con về.”
“Ừ.” Diêu Thế Linh gật đầu: “Con về sớm một chút.”
“Dạ.”
Văn Thanh vừa ra khỏi thôn, lại bị mọi người bàn tán một hồi.
“Nhìn kìa, Văn Thanh lại lên huyện rồi.”
“Chậc, chậc, chậc, thật chăm đi mà, ngày nào cũng đi.”
“Diêu Thế Linh chẳng dạy dỗ gì cả? Con gái con lứa cứ bám dính lấy người ta thật mất giá. Giờ còn gả cho Kỷ Ngạn Quân nữa, thanh danh đều bị hủy hoại cả rồi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.