[Thập Niên 80] Sống Lại Phấn Đấu Làm Giàu
Chương 18: Oan Gia Ngõ Hẹp (1)
Thủy Tinh Phỉ Thúy Nhục
07/10/2022
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Thậm chí là tới ngày nộp lương thực, người dân còn có thể xếp hàng dài tới tận cửa nhà Kỷ Ngạn Quân. Cô không muốn nhìn thấy bất kỳ một người nhà họ Kỷ nào, ít nhất là tạm thời không muốn gặp.
“Không sao, một mình mẹ đi là được.” Diêu Thế Linh nói.
“Vậy sao được, xa như thế, đâu phải mẹ kéo xe không, còn phải mang nhiều thóc thế này, trời còn nóng bức thế nữa.” Văn Thanh im lặng một lúc rồi dũng cảm nói: “Ngày mai con đi cùng mẹ.”
Diêu Thế Linh nhìn Văn Thanh một lát rồi mới nói: “Được.”
“Vậy giờ chúng ta sàng sạch thóc trước đã.” Văn Thanh thở phào nhẹ nhõm, nói rồi xắn tay áo hỗ trợ Diêu Thế Linh.
Nhà Văn Thanh có năm người, lúc Văn Lượng a đời vừa lúc trong thôn chia đất lại theo đầu người, cha Văn Thanh, Diêu Thế Linh, Văn Thanh, mỗi người được chia một mẫu đất. Văn Lượng mới ra đời cũng được chia năm sào đất, Văn Bằng ra đời muộn nên không kịp chia đất. Vậy nên, giờ nhà Văn Thanh tổng cộng có ba mẫu năm sào đất.
Dựa theo chỉ tiêu nộp thuế lương thực năm nay, một mẫu đất phải nộp một trăm hai mươi cân lúa, năm nay nhà Văn Thanh phải nộp bốn trăm hai mươi cân lúa.
Đừng nói là bốn trăm hai mươi cân, cả một trăm hai mươi cân lúa họ còn chưa sàng xong nữa là, Văn Thanh mệt đến nổi hai cánh tay tê rần, thở không ra hơi.
May mà Văn Lượng, Văn Bằng tan học về, Văn Lượng không nói hai lời đã thành thạo nhận sàng thế chỗ cho cô, không thì Diêu Thế Linh lại phải sàng thóc một mình nữa.
Văn Thanh sàng thóc không nổi nên bèn đi nấu cơm.
Lúc trưa cô lựa cải trắng ăn, giờ này trong bát đều là thịt. Cô lại xắt nửa củ cải trắng, cắt hành phi thơm, xào một đĩa cải trắng xào thịt thật to.
Sau khi nhìn thấy thịt, Văn Bằng lại phấn chấn nói: “Mẹ, lại có thịt ăn rồi, lại có thịt ăn nữa rồi.” Tham ăn quá chừng.
Văn Thanh bịt miệng cậu ấy lại, cậu ấy ngoan ngoãn gật đầu, tỏ ý mình không được nói to nữa.
Diêu Thế Linh nhìn đĩa cải trắng xào thịt to đùng trên bàn, hỏi: “Văn Thanh, sao con lại không ăn cơm trưa mẹ làm cho con?”
Văn Thanh cười: “Tối qua ăn nhiều quá nên buổi trưa ăn không vào nữa ạ.”
Văn Lượng nhìn Văn Thanh một cái, ánh mắt không còn chán ghét như lúc trước nữa.
Một nhà bốn người lại đóng cổng, đóng cửa nhà chính lại, bắt đầu ăn tối.
Sau khi ăn tối, Văn Thanh đưa bút bi và bút chì mình mới mua cho Văn Lượng, Văn Bằng.
Văn Bằng vui vẻ nhảy cẫng lên, nói ngày mai lúc đi học nhất định sẽ nhặt thật nhiều phấn vụn dưới bảng về cho Văn Thanh vẽ đường may quần áo.
Văn Lượng cầm bút bi, nghĩ một đằng nói một nẻo oán giận Văn Thanh: “Chỉ biết tiêu tiền.”
Diêu Thế Linh tiếp lời: “Chỉ biết giữ của.” Bà ấy đang nói Văn Lượng.
Văn Thanh bật cười vui vẻ.
Trước khi ngủ, Diêu Thế Linh nhìn trời, xác định sẽ không mưa thì mới yên tâm đi ngủ.
Văn Thanh ngồi trong phòng, cô đốt đèn dầu, cầm vải hoa nhí và đế giày cao su ướm vào nhau. Cô dùng một khúc phấn trắng nhỏ vụn vẽ đường may trên vải hoa nhí, sau đó cắt dọc theo đường phấn trắng... Đợi đến khi giày đã thành hình cơ bản cô mới leo lên giường ngủ.
Sáng sớm ngày hôm sau, sau tiếng gà gáy, Diêu Thế Linh và Văn Thanh đều thức dậy.
Hai người phải đến trạm lương thực sớm, không thì đợi nhiều người phải xếp hàng trước trạm lương thực tới trưa, hoặc tới tận chiều, không làm được gì không nói, đứng dưới nắng quá lâu cũng rất mệt.
“Mẹ, để con kéo một lúc cho.” Trời mới tờ mờ sáng, trên đường đất, Văn Thanh đang đẩy xe bò nói với Diêu Thế Linh.
Diêu Thế Linh kéo xe bò đằng trước nói: “Không sao, cũng không mệt lắm.”
Thậm chí là tới ngày nộp lương thực, người dân còn có thể xếp hàng dài tới tận cửa nhà Kỷ Ngạn Quân. Cô không muốn nhìn thấy bất kỳ một người nhà họ Kỷ nào, ít nhất là tạm thời không muốn gặp.
“Không sao, một mình mẹ đi là được.” Diêu Thế Linh nói.
“Vậy sao được, xa như thế, đâu phải mẹ kéo xe không, còn phải mang nhiều thóc thế này, trời còn nóng bức thế nữa.” Văn Thanh im lặng một lúc rồi dũng cảm nói: “Ngày mai con đi cùng mẹ.”
Diêu Thế Linh nhìn Văn Thanh một lát rồi mới nói: “Được.”
“Vậy giờ chúng ta sàng sạch thóc trước đã.” Văn Thanh thở phào nhẹ nhõm, nói rồi xắn tay áo hỗ trợ Diêu Thế Linh.
Nhà Văn Thanh có năm người, lúc Văn Lượng a đời vừa lúc trong thôn chia đất lại theo đầu người, cha Văn Thanh, Diêu Thế Linh, Văn Thanh, mỗi người được chia một mẫu đất. Văn Lượng mới ra đời cũng được chia năm sào đất, Văn Bằng ra đời muộn nên không kịp chia đất. Vậy nên, giờ nhà Văn Thanh tổng cộng có ba mẫu năm sào đất.
Dựa theo chỉ tiêu nộp thuế lương thực năm nay, một mẫu đất phải nộp một trăm hai mươi cân lúa, năm nay nhà Văn Thanh phải nộp bốn trăm hai mươi cân lúa.
Đừng nói là bốn trăm hai mươi cân, cả một trăm hai mươi cân lúa họ còn chưa sàng xong nữa là, Văn Thanh mệt đến nổi hai cánh tay tê rần, thở không ra hơi.
May mà Văn Lượng, Văn Bằng tan học về, Văn Lượng không nói hai lời đã thành thạo nhận sàng thế chỗ cho cô, không thì Diêu Thế Linh lại phải sàng thóc một mình nữa.
Văn Thanh sàng thóc không nổi nên bèn đi nấu cơm.
Lúc trưa cô lựa cải trắng ăn, giờ này trong bát đều là thịt. Cô lại xắt nửa củ cải trắng, cắt hành phi thơm, xào một đĩa cải trắng xào thịt thật to.
Sau khi nhìn thấy thịt, Văn Bằng lại phấn chấn nói: “Mẹ, lại có thịt ăn rồi, lại có thịt ăn nữa rồi.” Tham ăn quá chừng.
Văn Thanh bịt miệng cậu ấy lại, cậu ấy ngoan ngoãn gật đầu, tỏ ý mình không được nói to nữa.
Diêu Thế Linh nhìn đĩa cải trắng xào thịt to đùng trên bàn, hỏi: “Văn Thanh, sao con lại không ăn cơm trưa mẹ làm cho con?”
Văn Thanh cười: “Tối qua ăn nhiều quá nên buổi trưa ăn không vào nữa ạ.”
Văn Lượng nhìn Văn Thanh một cái, ánh mắt không còn chán ghét như lúc trước nữa.
Một nhà bốn người lại đóng cổng, đóng cửa nhà chính lại, bắt đầu ăn tối.
Sau khi ăn tối, Văn Thanh đưa bút bi và bút chì mình mới mua cho Văn Lượng, Văn Bằng.
Văn Bằng vui vẻ nhảy cẫng lên, nói ngày mai lúc đi học nhất định sẽ nhặt thật nhiều phấn vụn dưới bảng về cho Văn Thanh vẽ đường may quần áo.
Văn Lượng cầm bút bi, nghĩ một đằng nói một nẻo oán giận Văn Thanh: “Chỉ biết tiêu tiền.”
Diêu Thế Linh tiếp lời: “Chỉ biết giữ của.” Bà ấy đang nói Văn Lượng.
Văn Thanh bật cười vui vẻ.
Trước khi ngủ, Diêu Thế Linh nhìn trời, xác định sẽ không mưa thì mới yên tâm đi ngủ.
Văn Thanh ngồi trong phòng, cô đốt đèn dầu, cầm vải hoa nhí và đế giày cao su ướm vào nhau. Cô dùng một khúc phấn trắng nhỏ vụn vẽ đường may trên vải hoa nhí, sau đó cắt dọc theo đường phấn trắng... Đợi đến khi giày đã thành hình cơ bản cô mới leo lên giường ngủ.
Sáng sớm ngày hôm sau, sau tiếng gà gáy, Diêu Thế Linh và Văn Thanh đều thức dậy.
Hai người phải đến trạm lương thực sớm, không thì đợi nhiều người phải xếp hàng trước trạm lương thực tới trưa, hoặc tới tận chiều, không làm được gì không nói, đứng dưới nắng quá lâu cũng rất mệt.
“Mẹ, để con kéo một lúc cho.” Trời mới tờ mờ sáng, trên đường đất, Văn Thanh đang đẩy xe bò nói với Diêu Thế Linh.
Diêu Thế Linh kéo xe bò đằng trước nói: “Không sao, cũng không mệt lắm.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.