[Thập Niên 80] Sống Lại Phấn Đấu Làm Giàu
Chương 9: Thợ May (4)
Thủy Tinh Phỉ Thúy Nhục
07/10/2022
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Cho nên dì Tiếu rất quen thuộc với Văn Thanh.
“Dì Tiếu.” Văn Thanh cười gọi một tiếng.
Tiếng cười gọi này khiến dì Tiểu cảm thấy Văn Thanh dường như đã hiểu chuyện hơn: “Văn Thanh, sao vậy? Lại tới chỗ dì dùng máy may à?”
Văn Thanh cười cười, hơi khó mở lời nhưng vẫn lấy hết can đảm nói: “Dì Tiếu, lần trước không phải dì ưng chiếc váy hoa nhí này của của cháu sao?” Nói rồi, Văn Thanh móc chiếc váy hoa ra: “Cái váy này, cháu chỉ mặc thử một chút, ngoài ra chưa mặc lần nào. Cháu muốn hỏi dì còn cần cái váy này không?”
Dì Tiếu nghe vậy thì nhìn Văn Thanh thăm dò: “Sao vậy, sao đột nhiên lại nghĩ thông suốt rồi? Vậy cháu có muốn tới chỗ dì phụ giúp không?”
“Cháu có chút việc gấp, rất cần tiền. Có tới tiệm của dì hay không thì cháu phải suy nghĩ một chút.” Văn Thanh nói.
Dì Tiếu rất thích tay nghề của Văn Thanh, cũng thích chiếc váy này. Lúc trước treo cái váy này trong tiệm của bà ấy, đã có hai cô gái có tiền đến hỏi, họ đều ra giá mười lăm đồng. Nhưng bà ấy chủ động mua và Văn Thanh mang tới tiệm bảo bà ấy mua, giá tiền chắc chắn không như nhau.
“Dì Tiếu, hay là thế này. Dì xem, cái váy này cháu đã mặc thử một lần rồi, lại còn chủ động bảo dì mua. Lần trước dì cho cháu mười hai đồng lần này bớt hai đồng, dì cho cháu mười đồng. Dì cũng biết vải và tiền công cháu làm cũng bỏ ra mười một đồng, cháu còn có đôi giày xăng đan cùng bộ với cái váy này, cũng tặng cho dì luôn. Ngoài ra, ngày mai cháu tới giúp dì may đồ nửa ngày, may hai bộ quần áo, để dì nghỉ ngơi thư giãn.” Văn Thanh nói.
Còn có giày xăng đan? Dì Tiếu cảm thấy lần này kiếm bộn. Lại nghe Văn Thanh nói sẽ giúp bà ấy may hai bộ quần áo thì vui vẻ không thôi. Vốn còn định làm bộ làm tịch, ép giá cái váy này, nếu không thì không mua. Nhưng thấy Văn Thanh có thành ý như vậy, bà ấy liền nói: “Là cháu nói đấy nhé, đừng có gạt dì. Hơn nữa, cháu suy nghĩ một chút về việc làm thợ ở chỗ này của dì, dì trả tiền công cho cháu.”
Nghe dì Tiếu thoải mái đồng ý như vậy, Văn Thanh vui vẻ, cô cũng biết dì tiếp sẽ đồng ý, cười nói: “Cảm ơn dì, cảm ơn dì Tiếu.”
Dì Tiếu là người gọn gàng dứt khoát. Bà ấy nhận lấy túi, sau đó lập tức đưa hai tờ tiền mặt năm đồng cho Văn Thanh.
Năm đồng ở thời này vẫn là loại tiền giấy màu vàng, in ảnh chân dung của một gia tộc. Văn Thanh nhận tiền, trong lòng có chút phấn kích, cô không ở lại mà rời đi.
Dì Tiếu ở phía sau gọi: “Con nhóc này, cháu đừng quên chuyện đã hứa với dì đấy.”
“Vâng, cháu biết rồi. Ngày mai cháu nhất định sẽ đến.”
Dì Tiếu sờ lên chiếc váy hoa nhí, phần eo được khảm dây thun bản rộng, có tác dụng thắt eo. Mũi kim vô cùng tinh tế, kiểu dáng không quá mới. Dì Tiếu yêu thích sờ lên, lầm bầm trong miệng: “Con nhóc này đúng là khéo tay.”
Cùng lúc đó, Văn Thanh cầm mười đồng, cô không trực tiếp đi về thôn Thủy Loan mà đến huyện trước, mua ba cân dầu để xé lẻ tờ năm đồng ra, cất bốn đồng vào trong túi quần. Sau đó lại đi mua năm cân bột mì, hai cân thịt lợn, hai cân gạo. Cô còn định mua thêm thứ khác, nhưng lại phát hiện mình không xách nổi.
Văn Thanh bỏ tất cả mọi thứ vào chiếc bao bố nhỏ, vác lên vai.
Vừa mới đi hai bước, cô đột nhiên cảm giác một bóng dáng quen thuộc lướt qua trước mặt. Không hiểu sao trong lòng cô lại đau xót, vội vàng quay đầu tìm kiếm khắp nơi nhưng lại chẳng tìm được gì. Cô thầm nghĩ có thể bởi vì Kỷ Ngạn Quân cũng ở huyện này, cho nên cô mới có thể sinh ra ảo giác như thế.
Cho nên dì Tiếu rất quen thuộc với Văn Thanh.
“Dì Tiếu.” Văn Thanh cười gọi một tiếng.
Tiếng cười gọi này khiến dì Tiểu cảm thấy Văn Thanh dường như đã hiểu chuyện hơn: “Văn Thanh, sao vậy? Lại tới chỗ dì dùng máy may à?”
Văn Thanh cười cười, hơi khó mở lời nhưng vẫn lấy hết can đảm nói: “Dì Tiếu, lần trước không phải dì ưng chiếc váy hoa nhí này của của cháu sao?” Nói rồi, Văn Thanh móc chiếc váy hoa ra: “Cái váy này, cháu chỉ mặc thử một chút, ngoài ra chưa mặc lần nào. Cháu muốn hỏi dì còn cần cái váy này không?”
Dì Tiếu nghe vậy thì nhìn Văn Thanh thăm dò: “Sao vậy, sao đột nhiên lại nghĩ thông suốt rồi? Vậy cháu có muốn tới chỗ dì phụ giúp không?”
“Cháu có chút việc gấp, rất cần tiền. Có tới tiệm của dì hay không thì cháu phải suy nghĩ một chút.” Văn Thanh nói.
Dì Tiếu rất thích tay nghề của Văn Thanh, cũng thích chiếc váy này. Lúc trước treo cái váy này trong tiệm của bà ấy, đã có hai cô gái có tiền đến hỏi, họ đều ra giá mười lăm đồng. Nhưng bà ấy chủ động mua và Văn Thanh mang tới tiệm bảo bà ấy mua, giá tiền chắc chắn không như nhau.
“Dì Tiếu, hay là thế này. Dì xem, cái váy này cháu đã mặc thử một lần rồi, lại còn chủ động bảo dì mua. Lần trước dì cho cháu mười hai đồng lần này bớt hai đồng, dì cho cháu mười đồng. Dì cũng biết vải và tiền công cháu làm cũng bỏ ra mười một đồng, cháu còn có đôi giày xăng đan cùng bộ với cái váy này, cũng tặng cho dì luôn. Ngoài ra, ngày mai cháu tới giúp dì may đồ nửa ngày, may hai bộ quần áo, để dì nghỉ ngơi thư giãn.” Văn Thanh nói.
Còn có giày xăng đan? Dì Tiếu cảm thấy lần này kiếm bộn. Lại nghe Văn Thanh nói sẽ giúp bà ấy may hai bộ quần áo thì vui vẻ không thôi. Vốn còn định làm bộ làm tịch, ép giá cái váy này, nếu không thì không mua. Nhưng thấy Văn Thanh có thành ý như vậy, bà ấy liền nói: “Là cháu nói đấy nhé, đừng có gạt dì. Hơn nữa, cháu suy nghĩ một chút về việc làm thợ ở chỗ này của dì, dì trả tiền công cho cháu.”
Nghe dì Tiếu thoải mái đồng ý như vậy, Văn Thanh vui vẻ, cô cũng biết dì tiếp sẽ đồng ý, cười nói: “Cảm ơn dì, cảm ơn dì Tiếu.”
Dì Tiếu là người gọn gàng dứt khoát. Bà ấy nhận lấy túi, sau đó lập tức đưa hai tờ tiền mặt năm đồng cho Văn Thanh.
Năm đồng ở thời này vẫn là loại tiền giấy màu vàng, in ảnh chân dung của một gia tộc. Văn Thanh nhận tiền, trong lòng có chút phấn kích, cô không ở lại mà rời đi.
Dì Tiếu ở phía sau gọi: “Con nhóc này, cháu đừng quên chuyện đã hứa với dì đấy.”
“Vâng, cháu biết rồi. Ngày mai cháu nhất định sẽ đến.”
Dì Tiếu sờ lên chiếc váy hoa nhí, phần eo được khảm dây thun bản rộng, có tác dụng thắt eo. Mũi kim vô cùng tinh tế, kiểu dáng không quá mới. Dì Tiếu yêu thích sờ lên, lầm bầm trong miệng: “Con nhóc này đúng là khéo tay.”
Cùng lúc đó, Văn Thanh cầm mười đồng, cô không trực tiếp đi về thôn Thủy Loan mà đến huyện trước, mua ba cân dầu để xé lẻ tờ năm đồng ra, cất bốn đồng vào trong túi quần. Sau đó lại đi mua năm cân bột mì, hai cân thịt lợn, hai cân gạo. Cô còn định mua thêm thứ khác, nhưng lại phát hiện mình không xách nổi.
Văn Thanh bỏ tất cả mọi thứ vào chiếc bao bố nhỏ, vác lên vai.
Vừa mới đi hai bước, cô đột nhiên cảm giác một bóng dáng quen thuộc lướt qua trước mặt. Không hiểu sao trong lòng cô lại đau xót, vội vàng quay đầu tìm kiếm khắp nơi nhưng lại chẳng tìm được gì. Cô thầm nghĩ có thể bởi vì Kỷ Ngạn Quân cũng ở huyện này, cho nên cô mới có thể sinh ra ảo giác như thế.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.