Thập Niên 80: Tái Giá Với Cấp Trên Của Chồng Trước
Chương 19:
Nịnh Mông Nữ Hài
29/10/2023
----
Nghe thấy Vương Mai từ chối, mặt Hoàng Như tức giận đến đỏ bừng, bà ta mở tủ lên lấy chày cán bột bên trong ra định đánh vào cánh tay Vương Mai.
Nụ cười của Vương Mai biến mất, cầm lấy cán bột. Sưc lực của Hoàng Như không sánh bằng Vương Mai, dùng sức của toàn thân cũng đánh không nổi cô.
“Mẹ sẽ không thật sự cho rằng con muốn để mẹ đánh thì đánh đấy chứ.
Con tốt bụng giúp mẹ làm quen với việc nhà, mẹ sẽ không lấy oán trả ơn đúng không!”
Ánh mắt Vương Mai sâu kín, ánh mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm Hoàng Như.
Hoàng Như trong nháy mắt lại bị cô hù dọa, đối phương vừa mới nhìn bà ta lại lạnh lùng như nhìn người chết.
Vương Mai đưa cái muôi tới tay bà ta:
"Mẹ, sao lại dùng ánh mắt đó nhìn con, con bị oan mà, con có lòng tốt dạy mẹ mà lại bị mắng một trận. Nếu mắng thì mẹ cứ mắng, chúng ta mau làm việc đi.
Anh Cương Tử còn có anh cả và chị dâu đang chờ ăn cơm đó, chắc là sốt ruột lắm rồi.”
Cô đặt lại cán bột vào trong tủ:
"Không phải là con không muốn giúp mẹ, nhưng con chỉ có thể giúp mẹ nhất thời, sau này mẹ phải quen với công việc trong nhà.”
“Mẹ sẽ không bởi vì chuyện nhỏ như vậy mà tức giận với con chứ, mẹ cũng không giống người ngoài nói là một người keo kiệt cay nghiệt mà.”
Hoàng Như hạ hỏa, dưới sự soi mói của Vương Mai, làm rất cẩn thận tỉ mỉ.
Mỗi lần bà ta muốn phát tiết, Vương Mai liền đội chụp mũ bịt miệng bà ta lại. Nhiều lần, Hoàng Như cũng suy nghĩ ra, bà ta lại đang nghe lời con nhóc chết tiệt nói.
Đồng thời trong lòng Hoàng Như cũng nói thầm, con nhóc Vương Mai này không phải là trúng tà chứ. Hoàng Như vô cùng nhớ nhung dáng vẻ nghe lời trước của Vương Mai, mỗi lần bà ta than phiền với Lâm Đinh Hương, đều nói tới ngày náo nhiệt đêm tân hôn kia.
Nhưng mắt thấy Vương Mai hai ba ngày vẫn chưa trở lại, Hoàng Như chịu không nổi, rốt cuộc bị bà ta nghĩ ra một biện pháp tốt.
Vương Mai cảm thấy kỳ lạ sau khi Hoàng Như vui vẻ ra mặt khi quay lại nhà bếp. Trên mặt cô không lộ ra, đi lên phía trước:
"Mẹ, cuối cùng cũng tới rồi, đi làm gì. Trong nhà giao phó không xong, con không an tâm.”
Đôi môi dày của Hoàng Như nhếch lên, không muốn thảo luận chuyện này, nói:
"Mai Tử à, con có khát hay không, mẹ đi rót cho con chén nước.”
Vương Mai nhíu mày, nhìn giọng nói thiếu tự tin của đối phương, trong lòng hoài nghi đối phương.
Rót nước, Hoàng Như có lòng tốt này sao? Từ khi đến nhà họ Vương, cô chưa từng uống nước đối phương rót cho mình.
“Mẹ, mẹ thật tốt, vậy mẹ đi rót một chén đi.”
Nhận được hồi âm, nụ cười trên khóe miệng Hoàng Như càng lớn hơn.
Đợi đến khi đi vào phòng bếp lấy từ trong túi ra một tờ bùa giấy đốt thành tro chìm trong nước.
Thầy bói đã nói rồi, Vương Mai nhất định là trúng tà. Chờ khi nào tà khí tan biến thì sẽ khôi phục dáng vẻ lúc trước. Nhưng lúc uống, không thể để cho cô biết, nếu không sẽ mất linh nghiệm.
Hiện tại không mê tín, nhưng Hoàng Như lại tin tưởng không nghi ngờ thầy bói. Lúc trước đối phương nói Tiểu Cương nhà bà ta có tiền đồ lớn, không phải bây giờ đã có tiền đồ lớn rồi sao.
Trong nước có tro, Hoàng Như sợ đối phương không uống, lại xót xa bỏ thêm chút đường đỏ rồi đậy nắp lại.
“Mau uống đi, lát nữa nước nguội rồi." Hoàng Như đưa chén trong tay cho Vương Mai, thấy đối phương nhìn nước không lên tiếng thì bà ta chột dạ nói.
Nghe thấy Vương Mai từ chối, mặt Hoàng Như tức giận đến đỏ bừng, bà ta mở tủ lên lấy chày cán bột bên trong ra định đánh vào cánh tay Vương Mai.
Nụ cười của Vương Mai biến mất, cầm lấy cán bột. Sưc lực của Hoàng Như không sánh bằng Vương Mai, dùng sức của toàn thân cũng đánh không nổi cô.
“Mẹ sẽ không thật sự cho rằng con muốn để mẹ đánh thì đánh đấy chứ.
Con tốt bụng giúp mẹ làm quen với việc nhà, mẹ sẽ không lấy oán trả ơn đúng không!”
Ánh mắt Vương Mai sâu kín, ánh mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm Hoàng Như.
Hoàng Như trong nháy mắt lại bị cô hù dọa, đối phương vừa mới nhìn bà ta lại lạnh lùng như nhìn người chết.
Vương Mai đưa cái muôi tới tay bà ta:
"Mẹ, sao lại dùng ánh mắt đó nhìn con, con bị oan mà, con có lòng tốt dạy mẹ mà lại bị mắng một trận. Nếu mắng thì mẹ cứ mắng, chúng ta mau làm việc đi.
Anh Cương Tử còn có anh cả và chị dâu đang chờ ăn cơm đó, chắc là sốt ruột lắm rồi.”
Cô đặt lại cán bột vào trong tủ:
"Không phải là con không muốn giúp mẹ, nhưng con chỉ có thể giúp mẹ nhất thời, sau này mẹ phải quen với công việc trong nhà.”
“Mẹ sẽ không bởi vì chuyện nhỏ như vậy mà tức giận với con chứ, mẹ cũng không giống người ngoài nói là một người keo kiệt cay nghiệt mà.”
Hoàng Như hạ hỏa, dưới sự soi mói của Vương Mai, làm rất cẩn thận tỉ mỉ.
Mỗi lần bà ta muốn phát tiết, Vương Mai liền đội chụp mũ bịt miệng bà ta lại. Nhiều lần, Hoàng Như cũng suy nghĩ ra, bà ta lại đang nghe lời con nhóc chết tiệt nói.
Đồng thời trong lòng Hoàng Như cũng nói thầm, con nhóc Vương Mai này không phải là trúng tà chứ. Hoàng Như vô cùng nhớ nhung dáng vẻ nghe lời trước của Vương Mai, mỗi lần bà ta than phiền với Lâm Đinh Hương, đều nói tới ngày náo nhiệt đêm tân hôn kia.
Nhưng mắt thấy Vương Mai hai ba ngày vẫn chưa trở lại, Hoàng Như chịu không nổi, rốt cuộc bị bà ta nghĩ ra một biện pháp tốt.
Vương Mai cảm thấy kỳ lạ sau khi Hoàng Như vui vẻ ra mặt khi quay lại nhà bếp. Trên mặt cô không lộ ra, đi lên phía trước:
"Mẹ, cuối cùng cũng tới rồi, đi làm gì. Trong nhà giao phó không xong, con không an tâm.”
Đôi môi dày của Hoàng Như nhếch lên, không muốn thảo luận chuyện này, nói:
"Mai Tử à, con có khát hay không, mẹ đi rót cho con chén nước.”
Vương Mai nhíu mày, nhìn giọng nói thiếu tự tin của đối phương, trong lòng hoài nghi đối phương.
Rót nước, Hoàng Như có lòng tốt này sao? Từ khi đến nhà họ Vương, cô chưa từng uống nước đối phương rót cho mình.
“Mẹ, mẹ thật tốt, vậy mẹ đi rót một chén đi.”
Nhận được hồi âm, nụ cười trên khóe miệng Hoàng Như càng lớn hơn.
Đợi đến khi đi vào phòng bếp lấy từ trong túi ra một tờ bùa giấy đốt thành tro chìm trong nước.
Thầy bói đã nói rồi, Vương Mai nhất định là trúng tà. Chờ khi nào tà khí tan biến thì sẽ khôi phục dáng vẻ lúc trước. Nhưng lúc uống, không thể để cho cô biết, nếu không sẽ mất linh nghiệm.
Hiện tại không mê tín, nhưng Hoàng Như lại tin tưởng không nghi ngờ thầy bói. Lúc trước đối phương nói Tiểu Cương nhà bà ta có tiền đồ lớn, không phải bây giờ đã có tiền đồ lớn rồi sao.
Trong nước có tro, Hoàng Như sợ đối phương không uống, lại xót xa bỏ thêm chút đường đỏ rồi đậy nắp lại.
“Mau uống đi, lát nữa nước nguội rồi." Hoàng Như đưa chén trong tay cho Vương Mai, thấy đối phương nhìn nước không lên tiếng thì bà ta chột dạ nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.