Thập Niên 80: Tái Giá Với Cấp Trên Của Chồng Trước
Chương 21:
Nịnh Mông Nữ Hài
29/10/2023
----
Cô bưng bát đi tới gian phòng bên cạnh, bởi vì đang trong thời gian kết hôn nên Vương Cương có thời gian nghỉ ngơi. Bình thường ở trong phòng ngủ than thở về Hứa Nhất Ngưng, ăn cơm không muốn động cũng phải để người khác bưng vào nhà.
Nghe thấy cửa kẹt một tiếng mở ra, Vương Cương bực bội nhìn qua:
"Tôi nói rồi, không có việc gì đừng vào làm phiền tôi.”
Vương Mai không để ý tới anh ta la hét, đưa chén cho Vương Cương:
"Nghĩ chắc là anh khát rồi, uống chén nước đường đỏ đi, anh uống xong em sẽ đi.”
Vương Cương nhìn thấy nước đường đỏ thì mặt mũi bớt giận một chút, không nghi ngờ anh ta cầm chén uống lớn, nhưng một lát sau uống xong, anh ta chép miệng, không chút khách khí chỉ trích:
"Nước đường đỏ cũng không biết pha, phía dưới toàn là cặn, cô làm ăn kiểu gì thế.”
Vương Mai vẻ mặt vô tội: "Anh Cương Tử, anh uống tạm đi, nếu không có việc gì em ra ngoài làm một lát.”
Vương Cương chẳng hề để ý khoát tay, ý bảo cô có thể cút.
Ngay khi Vương Mai đi ra ngoài, cô ngước mắt nhìn sắc mặt Vương Cương, thấy đối phương không có gì khó chịu, trong lòng cảm thấy kỳ quái. Chẳng lẽ là cô đoán sai rồi, Hoàng Như thật sự có lòng tốt ư.
Cô có chút hối hận, đường đỏ đối với cô mà nói là một món đồ quý giá, từ nhỏ đến lớn ở nhà họ Vương chưa từng sờ qua đường đỏ lần nào.
Đồ ở trong nhà bị Hoàng Như chặt chẽ cất giữ, cũng chỉ có kiếp trước cô giấu chồng mình mua cho con gái một túi, lúc ấy cô bị con gái ép nếm thử một miếng, mùi vị thật ngọt!
Vương Mai vừa mới tiếp nhận xong, đột nhiên trong sân truyền ra tiếng chửi rủa của Vương Cương, cô tò mò đi ra khỏi phòng: "Anh Cương Tử, anh sao vậy?"
Vương Cương hai chân siết chặt, run rẩy chỉ ngón tay vào Vương Mai, hơn nửa ngày mới nhịn được khó chịu, lăn xuống mặt đất. Anh ta yếu ớt nói:
"Uống xong nước đường tôi bắt đầu khó chịu, cô bỏ đồ gì vào bên trong?"
Vương Mai lắc đầu, nóng nảy: "Em không có!"
Cô vừa mới nói xong, đột nhiên truyền đến một mùi hôi thối, cô nhanh tay lẹ mắt che mũi lui về phía sau vài bước:
"Anh đi giải quyết trước rồi nói sau.”
Đối phương còn chưa nghe Vương Mai nói xong đã sớm nhịn không được, trực tiếp kéo quần chạy đi. Sắc mặt Vương Cương lúc này lúc xanh lúc trắng trông rất đẹp, có ý định muốn giết chết Vương Mai. Anh ta ôm bụng, khó khăn đi về phía nhà xí.
Vương Mai nhăn mặt, đối với cảnh tượng vừa rồi cảm thấy ghê tởm.
Lúc này trong lòng của cô vô cùng hoang mang, Hoàng Như rốt cuộc muốn làm gì, muốn cho cô mất mặt, tra tấn cô không ngóc đầu lên được sao.
Mặc kệ vì sao đi nữa thì xem như có người chịu tội thay Vương Mai rồi.
Hoàng Như trở về, trong lòng rất mãn nguyện.
Lần này bà già kia bị bà ta bắt được, đành phải đuối lý nhận lỗi. Nghĩ đến Vương Mai trong nhà sau khi uống xong bùa của thầy bói, lại biến trở về dáng vẻ muốn đánh muốn mắng chửi cũng được thì bà ta càng hào hứng hơn.
Mới vừa đi vào cửa lớn liền ngửi thấy trong nhà bốc lên một mùi hôi thối, bà ta há miệng mắng: "Trong nhà sao lại có mùi trứng thối, muốn chết à!"
Cô bưng bát đi tới gian phòng bên cạnh, bởi vì đang trong thời gian kết hôn nên Vương Cương có thời gian nghỉ ngơi. Bình thường ở trong phòng ngủ than thở về Hứa Nhất Ngưng, ăn cơm không muốn động cũng phải để người khác bưng vào nhà.
Nghe thấy cửa kẹt một tiếng mở ra, Vương Cương bực bội nhìn qua:
"Tôi nói rồi, không có việc gì đừng vào làm phiền tôi.”
Vương Mai không để ý tới anh ta la hét, đưa chén cho Vương Cương:
"Nghĩ chắc là anh khát rồi, uống chén nước đường đỏ đi, anh uống xong em sẽ đi.”
Vương Cương nhìn thấy nước đường đỏ thì mặt mũi bớt giận một chút, không nghi ngờ anh ta cầm chén uống lớn, nhưng một lát sau uống xong, anh ta chép miệng, không chút khách khí chỉ trích:
"Nước đường đỏ cũng không biết pha, phía dưới toàn là cặn, cô làm ăn kiểu gì thế.”
Vương Mai vẻ mặt vô tội: "Anh Cương Tử, anh uống tạm đi, nếu không có việc gì em ra ngoài làm một lát.”
Vương Cương chẳng hề để ý khoát tay, ý bảo cô có thể cút.
Ngay khi Vương Mai đi ra ngoài, cô ngước mắt nhìn sắc mặt Vương Cương, thấy đối phương không có gì khó chịu, trong lòng cảm thấy kỳ quái. Chẳng lẽ là cô đoán sai rồi, Hoàng Như thật sự có lòng tốt ư.
Cô có chút hối hận, đường đỏ đối với cô mà nói là một món đồ quý giá, từ nhỏ đến lớn ở nhà họ Vương chưa từng sờ qua đường đỏ lần nào.
Đồ ở trong nhà bị Hoàng Như chặt chẽ cất giữ, cũng chỉ có kiếp trước cô giấu chồng mình mua cho con gái một túi, lúc ấy cô bị con gái ép nếm thử một miếng, mùi vị thật ngọt!
Vương Mai vừa mới tiếp nhận xong, đột nhiên trong sân truyền ra tiếng chửi rủa của Vương Cương, cô tò mò đi ra khỏi phòng: "Anh Cương Tử, anh sao vậy?"
Vương Cương hai chân siết chặt, run rẩy chỉ ngón tay vào Vương Mai, hơn nửa ngày mới nhịn được khó chịu, lăn xuống mặt đất. Anh ta yếu ớt nói:
"Uống xong nước đường tôi bắt đầu khó chịu, cô bỏ đồ gì vào bên trong?"
Vương Mai lắc đầu, nóng nảy: "Em không có!"
Cô vừa mới nói xong, đột nhiên truyền đến một mùi hôi thối, cô nhanh tay lẹ mắt che mũi lui về phía sau vài bước:
"Anh đi giải quyết trước rồi nói sau.”
Đối phương còn chưa nghe Vương Mai nói xong đã sớm nhịn không được, trực tiếp kéo quần chạy đi. Sắc mặt Vương Cương lúc này lúc xanh lúc trắng trông rất đẹp, có ý định muốn giết chết Vương Mai. Anh ta ôm bụng, khó khăn đi về phía nhà xí.
Vương Mai nhăn mặt, đối với cảnh tượng vừa rồi cảm thấy ghê tởm.
Lúc này trong lòng của cô vô cùng hoang mang, Hoàng Như rốt cuộc muốn làm gì, muốn cho cô mất mặt, tra tấn cô không ngóc đầu lên được sao.
Mặc kệ vì sao đi nữa thì xem như có người chịu tội thay Vương Mai rồi.
Hoàng Như trở về, trong lòng rất mãn nguyện.
Lần này bà già kia bị bà ta bắt được, đành phải đuối lý nhận lỗi. Nghĩ đến Vương Mai trong nhà sau khi uống xong bùa của thầy bói, lại biến trở về dáng vẻ muốn đánh muốn mắng chửi cũng được thì bà ta càng hào hứng hơn.
Mới vừa đi vào cửa lớn liền ngửi thấy trong nhà bốc lên một mùi hôi thối, bà ta há miệng mắng: "Trong nhà sao lại có mùi trứng thối, muốn chết à!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.