Thập Niên 80: Tái Giá Với Cấp Trên Của Chồng Trước
Chương 3:
Nịnh Mông Nữ Hài
06/10/2023
----
Thời tiết bên ngoài đang là giữa mùa đông còn đang là ban đêm.
Tốt nhất là để cho Vương Cương bị bệnh.
Vương Mai sờ sờ vết thương trên trán.
Nếu không phải giấy tờ của cô ở nhà họ Vương, trong tay không có một xu dính túi sao cô có thể chịu sự chi phối của người khác.
Ôi, đời trước cô thật sự quá ngu xuẩn!
Sáng sớm, Hoàng Nhưthấy Vương Mai không nhúc nhích liền đóng sầm cửa nhà, chỉ nghe thấy giọng chói tai không ngừng vang lên:
"Vương Mai, cô vẫn không thể dậy nấu ăn sao, mặt trời sắp nướng cháy mông rồi, nằm trên giường đến chết đi!"
Vương Mai cười thầm trong lòng theo phản xạ ngồi dậy mới nhớ ra mình đã tái sinh.
"Ai làm!"
Vương Cường nằm trên mặt đất động đây, tay chân lúc này cũng run rẩy.
Vương Cương ôm lấy thân thể trần truồng của mình mà hắt hơi, không hiểu vì sao mình lại nằm trên mặt đất.
Sắc mặt u ám nghĩ lại sự việc tối qua nhưng anh ta lại không thể nhớ bất cứ chuyện gì.
Vương Mai giả vờ vừa tỉnh dậy rồi rời khỏi giường một cách tự nhiên.
Trịnh trọng nhìn xuống người đang ngồi trên mặt đất, thở dài:
"Anh Cương Tử, sao anh lại ngủ dưới đất, hôm nay là ngày trọng đại, anh không thích em cũng đừng hành hạ bản thân chứ." "
"Chúng ta đã làm điều đó tối qua rồi mà."
Cô vừa nói vừa nặn ra nước mắt tỏ vẻ tủi hổ.
Lông mày Vương Cương nhíu lại, anh ta không nhớ gì cả, hai mắt Vương Cương mở to sau khi nhìn thấy những vết bầm tím trên cơ thể mình.
"Nói vớ vẩn cái gì!
Mau đi mở cửa cho mẹ!"
Vương Cương nén đau đi lấy quần áo dưới gầm giường rồi nhanh chóng mặc vào.
Nghe vậy, Vương Mai gật đầu cam chịu.
"Vương Mai, đừng nghĩ rằng cô sẽ trở thành cô Vương sau khi kết hôn với Vương Cường.
Đồ có lương tâm, lười biếng, ngày đầu tiên sau khi kết hôn mà con dâu cần mẹ chồng hét to để gọi dậy."
Miệng Hoàng Như giống như súng máy bắn về phía Vương Mai, sợ rằng nếu cô trở thành con dâu thì sẽ quên mất thân phận kẻ hầu hạ trong nhà.
Ngay cả khi cô trở thành con dâu của nhà họ Vương, cô vẫn phải làm những công việc từng làm.
"Ngay từ đầu tôi dạy cô như thế nào, cô có thể cho ta yên tâm khi giao Tiểu Cương cho cô không hả?"
Vương Mai ngạc nhiên mở miệng hỏi:
"Mẹ à, con nghe mẹ nói với Hứa Nhất Ngưng rằng nếu trở thành con dâu của nhà họ Vương thì không cần phải làm việc, có thể ở nhà."
Hoàng Như sững sờ, hiển nhiên bà ta không ngờ Vương Mai lại phản bác.
Lập tức đen mặt, thản nhiên nói:
"Sao cô có thể so sánh với người khác!" "
Vương Mai thầm cười trong lòng:
"Cùng là con người, sao mà không thể so sánh được?" "
"Thân phận của người ta là gì, thân phận của cô là gì, người ta là học sinh trung học, gia đình mẹ đẻ là người thành thị!"
Hoàng Như chỉ vào mũi Vương Mai mắng.
"Đúng vậy, con không thể so sánh với người ta.
Cũng là người mà con đây thật khốn khổ, chồng con đêm tân hôn còn mơ tưởng tới người ta, thà ngủ trên sàn nhà chứ không cùng con lên giường.
Nước mắt Vương Mai lã chã rơi xuống, nói từng chữ từng chữ:
"Đêm qua con và anh Cương Tử tân hôn, anh ấy say rượu bắt đầu làm ầm ĩ, cứ gọi tên Hứa Nhất Ngưng trong miệng, muốn ngủ trên mặt đất."
Con đã cố gắng hết sức để kéo anh ấy lên giường nhưng anh ấy lại xuống giường vào nửa đêm trong khi con đang ngủ.
Thật là nhục nhã mà! "
Thời tiết bên ngoài đang là giữa mùa đông còn đang là ban đêm.
Tốt nhất là để cho Vương Cương bị bệnh.
Vương Mai sờ sờ vết thương trên trán.
Nếu không phải giấy tờ của cô ở nhà họ Vương, trong tay không có một xu dính túi sao cô có thể chịu sự chi phối của người khác.
Ôi, đời trước cô thật sự quá ngu xuẩn!
Sáng sớm, Hoàng Nhưthấy Vương Mai không nhúc nhích liền đóng sầm cửa nhà, chỉ nghe thấy giọng chói tai không ngừng vang lên:
"Vương Mai, cô vẫn không thể dậy nấu ăn sao, mặt trời sắp nướng cháy mông rồi, nằm trên giường đến chết đi!"
Vương Mai cười thầm trong lòng theo phản xạ ngồi dậy mới nhớ ra mình đã tái sinh.
"Ai làm!"
Vương Cường nằm trên mặt đất động đây, tay chân lúc này cũng run rẩy.
Vương Cương ôm lấy thân thể trần truồng của mình mà hắt hơi, không hiểu vì sao mình lại nằm trên mặt đất.
Sắc mặt u ám nghĩ lại sự việc tối qua nhưng anh ta lại không thể nhớ bất cứ chuyện gì.
Vương Mai giả vờ vừa tỉnh dậy rồi rời khỏi giường một cách tự nhiên.
Trịnh trọng nhìn xuống người đang ngồi trên mặt đất, thở dài:
"Anh Cương Tử, sao anh lại ngủ dưới đất, hôm nay là ngày trọng đại, anh không thích em cũng đừng hành hạ bản thân chứ." "
"Chúng ta đã làm điều đó tối qua rồi mà."
Cô vừa nói vừa nặn ra nước mắt tỏ vẻ tủi hổ.
Lông mày Vương Cương nhíu lại, anh ta không nhớ gì cả, hai mắt Vương Cương mở to sau khi nhìn thấy những vết bầm tím trên cơ thể mình.
"Nói vớ vẩn cái gì!
Mau đi mở cửa cho mẹ!"
Vương Cương nén đau đi lấy quần áo dưới gầm giường rồi nhanh chóng mặc vào.
Nghe vậy, Vương Mai gật đầu cam chịu.
"Vương Mai, đừng nghĩ rằng cô sẽ trở thành cô Vương sau khi kết hôn với Vương Cường.
Đồ có lương tâm, lười biếng, ngày đầu tiên sau khi kết hôn mà con dâu cần mẹ chồng hét to để gọi dậy."
Miệng Hoàng Như giống như súng máy bắn về phía Vương Mai, sợ rằng nếu cô trở thành con dâu thì sẽ quên mất thân phận kẻ hầu hạ trong nhà.
Ngay cả khi cô trở thành con dâu của nhà họ Vương, cô vẫn phải làm những công việc từng làm.
"Ngay từ đầu tôi dạy cô như thế nào, cô có thể cho ta yên tâm khi giao Tiểu Cương cho cô không hả?"
Vương Mai ngạc nhiên mở miệng hỏi:
"Mẹ à, con nghe mẹ nói với Hứa Nhất Ngưng rằng nếu trở thành con dâu của nhà họ Vương thì không cần phải làm việc, có thể ở nhà."
Hoàng Như sững sờ, hiển nhiên bà ta không ngờ Vương Mai lại phản bác.
Lập tức đen mặt, thản nhiên nói:
"Sao cô có thể so sánh với người khác!" "
Vương Mai thầm cười trong lòng:
"Cùng là con người, sao mà không thể so sánh được?" "
"Thân phận của người ta là gì, thân phận của cô là gì, người ta là học sinh trung học, gia đình mẹ đẻ là người thành thị!"
Hoàng Như chỉ vào mũi Vương Mai mắng.
"Đúng vậy, con không thể so sánh với người ta.
Cũng là người mà con đây thật khốn khổ, chồng con đêm tân hôn còn mơ tưởng tới người ta, thà ngủ trên sàn nhà chứ không cùng con lên giường.
Nước mắt Vương Mai lã chã rơi xuống, nói từng chữ từng chữ:
"Đêm qua con và anh Cương Tử tân hôn, anh ấy say rượu bắt đầu làm ầm ĩ, cứ gọi tên Hứa Nhất Ngưng trong miệng, muốn ngủ trên mặt đất."
Con đã cố gắng hết sức để kéo anh ấy lên giường nhưng anh ấy lại xuống giường vào nửa đêm trong khi con đang ngủ.
Thật là nhục nhã mà! "
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.