Thập Niên 80: Tái Giá Với Cấp Trên Của Chồng Trước
Chương 6:
Nịnh Mông Nữ Hài
28/10/2023
----
Chờ cơm nước làm xong cả nhà ngồi ở trước bàn, Hoàng Như bắt đầu xới cơm cho người nhà, đây là chuyện mà ba ta không nhường người khác.
Hai người đàn ông trong nhà mỗi người một chén cháo đặc sệt, phối hợp với bánh bao trắng.
Lâm Đinh Hương mang thai nên địa vị tăng được một chút, tương tự như Hoàng Như là nửa chén cháo đặc nửa cái bánh bao trắng.
Đợi đến lượt Vương Mai, chỉ còn lại một chén nước gạo và bánh ngô.
Hoàng Như trước sau vẫn keo kiệt, cho dù trong nhà dư dả cũng tính toán chi li.
Lâm Đinh Hương là phụ nữ mang thai nhưng ở nhà cũng không được ăn bất kỳ thực phẩm dinh dưỡng nào, không dễ sống lắm.
Vương Quý bẻ một nửa bánh bao của mình đưa cho Lâm Đinh Hương, lúc này sắc mặt Lâm Đinh Hương mới tốt hơn.
Vương Mai không hé răng, cầm lấy bánh ngô trộn với nước gạo ăn hết.
Đột nhiên cô đưa tay lấy một cái bánh bao trắng từ đĩa trước mặt, không đợi Hoàng Như phát tác đã nhanh chóng nhét vào miệng nhai nuốt.
Hoàng Như nhất thời xụ mặt, bánh bao trong đĩa để lại buổi trưa ăn, Vương Mai ăn nhiều như vậy, còn nhét hết vào bụng.
Bà ta đứng lên muốn đoạt lại phần bánh bao trong tay Vương Mai, Vương Mai trốn ra xa, tranh thủ nuốt hết bánh bao xuống bụng.
Hoàng Như tức giận vỗ ngực đứng dậy rời khỏi ghế.
Bà ta đưa tay nắm lấy Vương Mai mắng.
"Đồ phá của, đồ phá của."
Lâm Đinh Hương giữ chặt Vương Quý đang muốn tiến lên hỗ trợ, khịt mũi coi thường lời nói của Hoàng Như, trong lòng không khỏi vỗ tay trầm trồ khen ngợi Vương Mai, quả nhiên cô em này đã nghĩ thông suốt.
Vương Mai trốn sau lưng Vương Cương đang thất tình, tức giận bất bình nói:
"Anh Cương Tử, anh có biết vì sao Hứa Nhất Ngưng không gả cho anh không? Anh nhìn mẹ xem, ăn một cái bánh bao mà đã muốn chết muốn sống với vợ anh, đương nhiên là Hứa Nhất Ngưng đương nhiên chịu không nổi.
Anh Cương Tử, em thật sự buồn dùm anh đó."
Vương Cương buồn bực không nói nãy giờ, lúc này mới ngẩng đầu lên.
"Cô câm miệng cho tôi!"
"Tốt lắm, cô lại châm ngòi quan hệ mẹ con chúng tôi nữa, tôi không tha cho cô."
"Tôi nghe Hứa Nhất Ngưng chính miệng nói, ngày thường mẹ không thích nghe ý kiến của ai nên cô ta không dám gả.
"Lúc trước Hứa Nhất Ngưng rất thân thiết với anh, vậy sao cô ta không chọn anh chứ?"
Vương Mai bắt đầu nói dối Vương Cương về suy nghĩ của Hứa Nhất Ngưng, kiếp trước ở chung lâu nên cô cũng có thể đoán được một hai.
Lúc nào Hứa Nhất Ngưng cũng như gần như xa đối với người đàn ông bên cạnh.
Vương Cương ở trong mắt đối phương chỉ là một cái lốp xe dự phòng, điều kiện, tướng mạo, công việc mọi thứ đều không bằng người ta, làm sao mà Hứa Nhất Ngưng có thể chọn chứ.
Bất quá cứ để cho Vương Cương nghĩ là vấn đề ở người mẹ Hoàng Như này đi, như vậy mới thú vị nha.
Vương Mai kiên định nói, hơn nữa ở nhà cô chưa từng nói dối.
Vương Cương nhất thời đau đớn, lớn tiếng phát tiết cảm xúc trong lòng.
Chờ cơm nước làm xong cả nhà ngồi ở trước bàn, Hoàng Như bắt đầu xới cơm cho người nhà, đây là chuyện mà ba ta không nhường người khác.
Hai người đàn ông trong nhà mỗi người một chén cháo đặc sệt, phối hợp với bánh bao trắng.
Lâm Đinh Hương mang thai nên địa vị tăng được một chút, tương tự như Hoàng Như là nửa chén cháo đặc nửa cái bánh bao trắng.
Đợi đến lượt Vương Mai, chỉ còn lại một chén nước gạo và bánh ngô.
Hoàng Như trước sau vẫn keo kiệt, cho dù trong nhà dư dả cũng tính toán chi li.
Lâm Đinh Hương là phụ nữ mang thai nhưng ở nhà cũng không được ăn bất kỳ thực phẩm dinh dưỡng nào, không dễ sống lắm.
Vương Quý bẻ một nửa bánh bao của mình đưa cho Lâm Đinh Hương, lúc này sắc mặt Lâm Đinh Hương mới tốt hơn.
Vương Mai không hé răng, cầm lấy bánh ngô trộn với nước gạo ăn hết.
Đột nhiên cô đưa tay lấy một cái bánh bao trắng từ đĩa trước mặt, không đợi Hoàng Như phát tác đã nhanh chóng nhét vào miệng nhai nuốt.
Hoàng Như nhất thời xụ mặt, bánh bao trong đĩa để lại buổi trưa ăn, Vương Mai ăn nhiều như vậy, còn nhét hết vào bụng.
Bà ta đứng lên muốn đoạt lại phần bánh bao trong tay Vương Mai, Vương Mai trốn ra xa, tranh thủ nuốt hết bánh bao xuống bụng.
Hoàng Như tức giận vỗ ngực đứng dậy rời khỏi ghế.
Bà ta đưa tay nắm lấy Vương Mai mắng.
"Đồ phá của, đồ phá của."
Lâm Đinh Hương giữ chặt Vương Quý đang muốn tiến lên hỗ trợ, khịt mũi coi thường lời nói của Hoàng Như, trong lòng không khỏi vỗ tay trầm trồ khen ngợi Vương Mai, quả nhiên cô em này đã nghĩ thông suốt.
Vương Mai trốn sau lưng Vương Cương đang thất tình, tức giận bất bình nói:
"Anh Cương Tử, anh có biết vì sao Hứa Nhất Ngưng không gả cho anh không? Anh nhìn mẹ xem, ăn một cái bánh bao mà đã muốn chết muốn sống với vợ anh, đương nhiên là Hứa Nhất Ngưng đương nhiên chịu không nổi.
Anh Cương Tử, em thật sự buồn dùm anh đó."
Vương Cương buồn bực không nói nãy giờ, lúc này mới ngẩng đầu lên.
"Cô câm miệng cho tôi!"
"Tốt lắm, cô lại châm ngòi quan hệ mẹ con chúng tôi nữa, tôi không tha cho cô."
"Tôi nghe Hứa Nhất Ngưng chính miệng nói, ngày thường mẹ không thích nghe ý kiến của ai nên cô ta không dám gả.
"Lúc trước Hứa Nhất Ngưng rất thân thiết với anh, vậy sao cô ta không chọn anh chứ?"
Vương Mai bắt đầu nói dối Vương Cương về suy nghĩ của Hứa Nhất Ngưng, kiếp trước ở chung lâu nên cô cũng có thể đoán được một hai.
Lúc nào Hứa Nhất Ngưng cũng như gần như xa đối với người đàn ông bên cạnh.
Vương Cương ở trong mắt đối phương chỉ là một cái lốp xe dự phòng, điều kiện, tướng mạo, công việc mọi thứ đều không bằng người ta, làm sao mà Hứa Nhất Ngưng có thể chọn chứ.
Bất quá cứ để cho Vương Cương nghĩ là vấn đề ở người mẹ Hoàng Như này đi, như vậy mới thú vị nha.
Vương Mai kiên định nói, hơn nữa ở nhà cô chưa từng nói dối.
Vương Cương nhất thời đau đớn, lớn tiếng phát tiết cảm xúc trong lòng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.