Chương 43: Chia Tay (5)
Nữ vương không ở nhà
10/11/2022
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Tính tình của mẹ chị anh ta không thể nào thay đổi, ngoài ra dù Lôi Chính Đức có bản lĩnh ở bên ngoài, nhưng về nhà, anh ta chính là con trai và em trai được cưng chiều, là kiểu người bám váy mẹ.
Nếu mình gả cho anh ta, chắc chắn sẽ phải dây dưa với mẹ chồng chị chồng, ai muốn sống loại cuộc sống đó chứ?
Vì vậy, cô cười khổ, tương lai người đàn ông này rất ưu tú, bây giờ rất si tình, nói chung là người đàn ông không tồi, nhưng cô thật sự không muốn tiếp tục với anh ta thêm lần nữa.
Cô suy nghĩ trong chốc lát, nói: "Lôi Chính Đức, chúng ta thật sự không có khả năng đâu, anh nhìn vào mắt tôi đi, chẳng lẽ anh không nhìn ra là tôi đang cố tình giận dỗi anh, hay là đang nói thật với anh à?"
Lôi Chính Đức đau khổ nhìn Lâm Vọng Thư: "Qủa là hiện tại em muốn từ chối anh, muốn vứt bỏ anh, nhưng tại sao? Anh đã làm sai điều gì sao? Rõ ràng là lúc ở trên tàu hỏa em vẫn rất tốt, sao đột nhiên lại thay đổi, anh không nghĩ ra là mình đã làm sai điều gì! Em muốn chia tay, cũng được thôi, nhưng em phải cho anh một cái lý do, nếu không có lý do thì tại sao đang yên đang lành, em lại nói chia tay! Chẳng lẽ đến một cái lý do anh cũng không xứng lấy được sao?"
Lâm Vọng Thư kinh ngạc nhìn Lôi Chính Đức, cô hơi mờ mịt, càng nhiều hơn là bất lực.
Cô thầm nghĩ, nếu người đột nhiên đòi chia tay là Lôi Chính Đức, vậy cô cũng không thể nào hiểu nổi, nếu không thể có được lý do chính đáng, liệu có phải là cô sẽ luôn nhớ thương hay không?
Nghĩ dến khả năng bị Lôi Chính Đức nhớ thương, cô lại rùng cả mình.
Sau này, Lôi Chính Đức rõ ràng là có con với người phụ nữ khác, nhưng vẫn quần lấy mình, không muốn ly hôn, không ngừng cầu xin mình… Đây quả là một cơn ác mộng!
Tại sao đã bế con về, còn có thể khóc nói yêu mình, còn muốn mình tha thứ! Quá ghê tởm!
Cô suy nghĩ rồi nói: "Tôi nói thật với anh nhé."
Lôi Chính Đức: "Cái gì?"
Lâm Vọng Thư: "Con người đều là động vật cảm giác, mà tôi, rất quan tâm đến cảm giác thích, sau khi trở lại thành phố, tôi đột nhiên không thích anh nữa."
Lôi Chính Đức giễu cợt nhìn Lâm Vọng Thư: "Em ngủ một giấc ở trên tàu hỏa, rồi trở thành một người khác à? Em nghĩ anh sẽ tin à?"
Lâm Vọng Thư: "Tôi, thật ra tôi chưa từng tích anh, hồi ở nông trường Vân Nam, tôi ở bên anh chỉ vì lợi dụng anh thôi, nhà anh có gia cảnh rất tốt, người nhà gửi nhiều đồ và tiền đến, anh còn có thể bảo vệ tôi, có thể mang đến cho tôi những ngày tốt lành. Nhưng giờ anh đã mất đi giá trị lợi dụng rồi, tôi không cần anh nữa!"
Lôi Chính Đức nhìn chằm chằm vào cô.
Lâm Vọng Thư: "Là như vậy đấy."
Lôi Chính Đức: "Lâm Vọng Thư, chúng ta đã quen biết nhau năm năm rồi, chẳng lẽ anh không biết em là người thế nào? Em nghĩ anh sẽ tin lý do này à?"
Lâm Vọng Thư hít thật sâu.
Vậy phải làm sao bây giờ?
Cô không biết, cô chỉ muốn thoát khỏi Lôi Chính Đức, cô không muốn lặp lại cơn ác mộng của đời trước nữa, ai có thể đuổi anh ta đi được không?
Nhưng đuổi đi anh ta sẽ còn trở lại, con người của Lôi Chính Đức rất dai dẳng! Chưa kể với địa vị của nhà họ Lôi, sau này anh ta sẽ phát triển rất tốt, nếu anh ta cứ luôn nhớ thương mình, mình có còn sống nổi không?
Lâm Vọng Thư rơi vào tuyệt vọng, cô phát hiện ra mình sống lại một đời, chỉ muốn thoát khỏi Lôi Chính Đức là chuyện khó khăn đến vậy sao?
Chẳng lẽ cô đáng đời bị anh ta quấn lấy cả đời? Ai nợ anh ta chứ!
Tính tình của mẹ chị anh ta không thể nào thay đổi, ngoài ra dù Lôi Chính Đức có bản lĩnh ở bên ngoài, nhưng về nhà, anh ta chính là con trai và em trai được cưng chiều, là kiểu người bám váy mẹ.
Nếu mình gả cho anh ta, chắc chắn sẽ phải dây dưa với mẹ chồng chị chồng, ai muốn sống loại cuộc sống đó chứ?
Vì vậy, cô cười khổ, tương lai người đàn ông này rất ưu tú, bây giờ rất si tình, nói chung là người đàn ông không tồi, nhưng cô thật sự không muốn tiếp tục với anh ta thêm lần nữa.
Cô suy nghĩ trong chốc lát, nói: "Lôi Chính Đức, chúng ta thật sự không có khả năng đâu, anh nhìn vào mắt tôi đi, chẳng lẽ anh không nhìn ra là tôi đang cố tình giận dỗi anh, hay là đang nói thật với anh à?"
Lôi Chính Đức đau khổ nhìn Lâm Vọng Thư: "Qủa là hiện tại em muốn từ chối anh, muốn vứt bỏ anh, nhưng tại sao? Anh đã làm sai điều gì sao? Rõ ràng là lúc ở trên tàu hỏa em vẫn rất tốt, sao đột nhiên lại thay đổi, anh không nghĩ ra là mình đã làm sai điều gì! Em muốn chia tay, cũng được thôi, nhưng em phải cho anh một cái lý do, nếu không có lý do thì tại sao đang yên đang lành, em lại nói chia tay! Chẳng lẽ đến một cái lý do anh cũng không xứng lấy được sao?"
Lâm Vọng Thư kinh ngạc nhìn Lôi Chính Đức, cô hơi mờ mịt, càng nhiều hơn là bất lực.
Cô thầm nghĩ, nếu người đột nhiên đòi chia tay là Lôi Chính Đức, vậy cô cũng không thể nào hiểu nổi, nếu không thể có được lý do chính đáng, liệu có phải là cô sẽ luôn nhớ thương hay không?
Nghĩ dến khả năng bị Lôi Chính Đức nhớ thương, cô lại rùng cả mình.
Sau này, Lôi Chính Đức rõ ràng là có con với người phụ nữ khác, nhưng vẫn quần lấy mình, không muốn ly hôn, không ngừng cầu xin mình… Đây quả là một cơn ác mộng!
Tại sao đã bế con về, còn có thể khóc nói yêu mình, còn muốn mình tha thứ! Quá ghê tởm!
Cô suy nghĩ rồi nói: "Tôi nói thật với anh nhé."
Lôi Chính Đức: "Cái gì?"
Lâm Vọng Thư: "Con người đều là động vật cảm giác, mà tôi, rất quan tâm đến cảm giác thích, sau khi trở lại thành phố, tôi đột nhiên không thích anh nữa."
Lôi Chính Đức giễu cợt nhìn Lâm Vọng Thư: "Em ngủ một giấc ở trên tàu hỏa, rồi trở thành một người khác à? Em nghĩ anh sẽ tin à?"
Lâm Vọng Thư: "Tôi, thật ra tôi chưa từng tích anh, hồi ở nông trường Vân Nam, tôi ở bên anh chỉ vì lợi dụng anh thôi, nhà anh có gia cảnh rất tốt, người nhà gửi nhiều đồ và tiền đến, anh còn có thể bảo vệ tôi, có thể mang đến cho tôi những ngày tốt lành. Nhưng giờ anh đã mất đi giá trị lợi dụng rồi, tôi không cần anh nữa!"
Lôi Chính Đức nhìn chằm chằm vào cô.
Lâm Vọng Thư: "Là như vậy đấy."
Lôi Chính Đức: "Lâm Vọng Thư, chúng ta đã quen biết nhau năm năm rồi, chẳng lẽ anh không biết em là người thế nào? Em nghĩ anh sẽ tin lý do này à?"
Lâm Vọng Thư hít thật sâu.
Vậy phải làm sao bây giờ?
Cô không biết, cô chỉ muốn thoát khỏi Lôi Chính Đức, cô không muốn lặp lại cơn ác mộng của đời trước nữa, ai có thể đuổi anh ta đi được không?
Nhưng đuổi đi anh ta sẽ còn trở lại, con người của Lôi Chính Đức rất dai dẳng! Chưa kể với địa vị của nhà họ Lôi, sau này anh ta sẽ phát triển rất tốt, nếu anh ta cứ luôn nhớ thương mình, mình có còn sống nổi không?
Lâm Vọng Thư rơi vào tuyệt vọng, cô phát hiện ra mình sống lại một đời, chỉ muốn thoát khỏi Lôi Chính Đức là chuyện khó khăn đến vậy sao?
Chẳng lẽ cô đáng đời bị anh ta quấn lấy cả đời? Ai nợ anh ta chứ!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.