Chương 18: Gặp Lại (4)
Nữ vương không ở nhà
10/11/2022
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bên cạnh, Quan Vực Hinh bắt đầu phân phó: "Lấy thêm gần nửa miếng chân giò hun khói trong tủ ra, thái cho Vọng Thư ăn."
Lâm Đại Tịnh chỉ một mực gật đầu.
Quan Vực Hinh hơn năm mươi tuổi, là người Bát Kỳ, ban đầu nhà cửa cũng rộng rãi, ở đại viện, nuôi người làm, Lâm Đại Tịnh chính là người làm ở nhà họ Quan, nghe nói là con trai trông cửa nhà.
Sau đó thành Bắc Bình thất thủ, nhà cửa lụi tàn, cũng không có người nào giữ thể diện, Quan Vực Hinh gả cho người làm nhà mình co được dãn được, cũng để con theo họ người làm, nói như vậy là thoả đáng.
Cho nên mặc dù là vợ chồng, lại giải phóng đã nhiều năm, nhưng thứ đã đâm vào gốc rễ vẫn không thay đổi. Khi ở bên cạnh vợ mình, Lâm Đại Tịnh luôn là bảo sao làm vậy, muốn làm gì thì ông làm cái đó, bình thường việc bẩn việc mệt nhọc đều do ông làm, vẫn phục vụ Quan Vực Hinh như Đại tiểu thư.
Khi còn bé, Lâm Vọng Thư không hề hiểu, thỉnh thoảng còn cảm thấy mẹ quá sai khiến ba, có hơi bắt nạt ba. Nhưng về sau ba không còn, mẹ khóc đến mức thiếu chút nữa tắt thở, cô mới cảm thấy, có lẽ tình cảm giữa ba mẹ không phải là thứ cô có thể hiểu được.
Bên này, Lâm Vọng Thư đang ăn, Quan Vực Hinh lại chỉ Ninh Bình: "Con đi chuẩn bị khăn lông, ghế, với chậu rửa mặt, để trong phòng tắm cho chị, xem nó ngồi cả đường xe lửa kìa, bẩn rồi."
Lâm Vọng Thư đang ăn cháo ngô, nghe vậy thì suýt nữa ăn không trôi.
Cô không biết làm sao, không thể làm gì khác hơn là nghĩ tốt lên, mẹ cô rất có tinh thần, nhìn rất ổn.
Vừa ăn vừa nói chuyện như thế này, còn đã lâu không gặp, nên tất nhiên hai người Quan Vực Hinh có nhiều chuyện hỏi Lâm Vọng Thư, trong đó dĩ nhiên có hỏi tới bạn trai Lâm Vọng Thư, Lôi Chính Đức.
Quan Vực Hinh dè đặt: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, sao nó không về cùng con?"
Lâm Vọng Thư đã ăn khá no rồi, cô lau miệng, lúc này mới nói: "Ba, mẹ, con nói thật với ba mẹ, chúng con sẽ chia tay."
Lâm Đại Tịnh nghe vậy thì nói: "Xảy ra chuyện gì à?"
Ông nói rất ít, bây giờ đột nhiên hỏi như vậy, nhất định là cuống cuồng thay mình con gái.
Lâm Vọng Thư: "Lúc ấy ở nông trường, điều kiện kém, hai người giúp đỡ lẫn nhau còn tốt, con không sợ bị người khác bắt nạt. Bây giờ về nhà, có người nhà che chở, con cần gì trông cậy vào anh ta."
Lâm Đại Tịnh nhất thời kìm nén đến mức mặt đỏ tới mang tai, ông có hơi không thể nào tin nổi mà nhìn con gái mình, sao nó có thể nói ra lời như vậy?
Ninh Bình thì trợn to hai mắt, kinh ngạc nhìn Lâm Vọng Thư.
Chỉ có Quan Vực Hinh là coi như tỉnh táo: "Điều kiện gia đình nhà tiểu Lôi rất tốt, mẹ thấy nó đối xử với con cũng rất tốt. Nó làm chuyện gì có lỗi với con hay là thế nào, mà trở về Bắc Kinh là con muốn chia tay người ta?"
Lâm Vọng Thư khẽ thở dài: "Cũng là bởi vì điều kiện gia đình quá tốt, con mới nghĩ cuộc hôn nhân này không được."
Nói xong, cô nói ra chuyện gặp mẹ, chị Lôi Chính Đức cũng thêm mắm thêm muối vào, thậm chí nói hết ra một vài chuyện mà hiện tại vốn hẳn không biết: "Mẹ, con thấy là con trèo không nổi với người yêu con, sau này chưa chắc người ta sẽ để cho con vào cửa. Con ồn ào nửa ngày, đến cuối cùng không phải là gãy cối xay, vô ích chuyển này sao!"
Bên cạnh, Quan Vực Hinh bắt đầu phân phó: "Lấy thêm gần nửa miếng chân giò hun khói trong tủ ra, thái cho Vọng Thư ăn."
Lâm Đại Tịnh chỉ một mực gật đầu.
Quan Vực Hinh hơn năm mươi tuổi, là người Bát Kỳ, ban đầu nhà cửa cũng rộng rãi, ở đại viện, nuôi người làm, Lâm Đại Tịnh chính là người làm ở nhà họ Quan, nghe nói là con trai trông cửa nhà.
Sau đó thành Bắc Bình thất thủ, nhà cửa lụi tàn, cũng không có người nào giữ thể diện, Quan Vực Hinh gả cho người làm nhà mình co được dãn được, cũng để con theo họ người làm, nói như vậy là thoả đáng.
Cho nên mặc dù là vợ chồng, lại giải phóng đã nhiều năm, nhưng thứ đã đâm vào gốc rễ vẫn không thay đổi. Khi ở bên cạnh vợ mình, Lâm Đại Tịnh luôn là bảo sao làm vậy, muốn làm gì thì ông làm cái đó, bình thường việc bẩn việc mệt nhọc đều do ông làm, vẫn phục vụ Quan Vực Hinh như Đại tiểu thư.
Khi còn bé, Lâm Vọng Thư không hề hiểu, thỉnh thoảng còn cảm thấy mẹ quá sai khiến ba, có hơi bắt nạt ba. Nhưng về sau ba không còn, mẹ khóc đến mức thiếu chút nữa tắt thở, cô mới cảm thấy, có lẽ tình cảm giữa ba mẹ không phải là thứ cô có thể hiểu được.
Bên này, Lâm Vọng Thư đang ăn, Quan Vực Hinh lại chỉ Ninh Bình: "Con đi chuẩn bị khăn lông, ghế, với chậu rửa mặt, để trong phòng tắm cho chị, xem nó ngồi cả đường xe lửa kìa, bẩn rồi."
Lâm Vọng Thư đang ăn cháo ngô, nghe vậy thì suýt nữa ăn không trôi.
Cô không biết làm sao, không thể làm gì khác hơn là nghĩ tốt lên, mẹ cô rất có tinh thần, nhìn rất ổn.
Vừa ăn vừa nói chuyện như thế này, còn đã lâu không gặp, nên tất nhiên hai người Quan Vực Hinh có nhiều chuyện hỏi Lâm Vọng Thư, trong đó dĩ nhiên có hỏi tới bạn trai Lâm Vọng Thư, Lôi Chính Đức.
Quan Vực Hinh dè đặt: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, sao nó không về cùng con?"
Lâm Vọng Thư đã ăn khá no rồi, cô lau miệng, lúc này mới nói: "Ba, mẹ, con nói thật với ba mẹ, chúng con sẽ chia tay."
Lâm Đại Tịnh nghe vậy thì nói: "Xảy ra chuyện gì à?"
Ông nói rất ít, bây giờ đột nhiên hỏi như vậy, nhất định là cuống cuồng thay mình con gái.
Lâm Vọng Thư: "Lúc ấy ở nông trường, điều kiện kém, hai người giúp đỡ lẫn nhau còn tốt, con không sợ bị người khác bắt nạt. Bây giờ về nhà, có người nhà che chở, con cần gì trông cậy vào anh ta."
Lâm Đại Tịnh nhất thời kìm nén đến mức mặt đỏ tới mang tai, ông có hơi không thể nào tin nổi mà nhìn con gái mình, sao nó có thể nói ra lời như vậy?
Ninh Bình thì trợn to hai mắt, kinh ngạc nhìn Lâm Vọng Thư.
Chỉ có Quan Vực Hinh là coi như tỉnh táo: "Điều kiện gia đình nhà tiểu Lôi rất tốt, mẹ thấy nó đối xử với con cũng rất tốt. Nó làm chuyện gì có lỗi với con hay là thế nào, mà trở về Bắc Kinh là con muốn chia tay người ta?"
Lâm Vọng Thư khẽ thở dài: "Cũng là bởi vì điều kiện gia đình quá tốt, con mới nghĩ cuộc hôn nhân này không được."
Nói xong, cô nói ra chuyện gặp mẹ, chị Lôi Chính Đức cũng thêm mắm thêm muối vào, thậm chí nói hết ra một vài chuyện mà hiện tại vốn hẳn không biết: "Mẹ, con thấy là con trèo không nổi với người yêu con, sau này chưa chắc người ta sẽ để cho con vào cửa. Con ồn ào nửa ngày, đến cuối cùng không phải là gãy cối xay, vô ích chuyển này sao!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.