Chương 34: Phơi Quần Áo (4)
Nữ vương không ở nhà
10/11/2022
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Lần này Quan Tĩnh Thành tới đây, xách theo một cân trứng gà, tươi cười nói: “Chị ơi, Vọng Thư trở về rồi đấy à, xuống nông thôn mấy năm, cuối cùng cũng đã trở về!"
Lâm Vọng Thư sinh năm 56, đi học muộn, lên học trung học phổ thông được một năm thì xuống nông thôn, kỳ thực như vậy cũng coi như là tốt, tính đi tính lại cô cũng chỉ phải ở Vân Nam năm năm.
Lâm Vọng Thư lập tức cười chào hỏi, lại nhìn về phía Quan Châu Thanh đi bên cạnh Quan Tĩnh Thành.
Quan Châu Thanh nhỏ hơn Lâm Vọng Thư một tuổi, nhỏ hơn một tuổi này cũng là điều quan trọng nhất. Cô ta may mắn, không phải xuống nông thôn, bây giờ đã đi làm, được được đưa vào làm công nhân tại Xí nghiệp bông quốc gia số 2.
Tuy nhiên, Quan Châu Thanh là người hướng nội, làm cái gì cũng thận trọng, không có can đảm. Cô ta thấy Lâm Vọng Thư, cũng chỉ khẽ mím môi cười, nhỏ giọng gọi: "Chị."
Quan Tĩnh Thành tỏ vẻ không vui, mắng Quan Châu Thanh: "Sao không chào hỏi chị cho tử tế, chị con vừa mới trở lại!"
Vừa nói vừa nháy mắt.
Rõ ràng là Quan Châu Thanh không tình nguyện cho lắm, nhưng cô ta vẫn lại gần bắt chuyện với Lâm Vọng Thư.
Lâm Vọng Thư mang bọc lá trà mình mang về từ Vân Nam tới: "Cậu ơi, đây là bánh trà Vân Nam, cậu nếm thử đi."
Quan Tĩnh Thành cười ha hả nói: "Vọng Thư làm việc luôn chu đáo, thế nên cậu mới thường bảo Châu Thanh rảnh rỗi thì sang học cháu."
Trên thực tế, Lâm Vọng Thư không thích nghe lời này cho lắm.
Say này cô mới biết, Quan Châu Thanh không thích mình, thậm chí còn ghét.
Có lẽ là vì Quan Tĩnh Thành vừa mở miệng ra đã nói đi theo chị học, suốt ngày có người lải nhải với mình những lời này, nếu là cô, cô cũng sẽ không thích.
Nhưng giờ dù có bị người phản cảm, cô cũng không vui, không tỏ thái độ gì.
Bằng không, tình chị em cũng cần phải có duyên phận, chị em họ mà không có duyên thì cũng uổng công.
Trong lúc nói chuyện, Quan Tĩnh Thành hỏi tới chuyện của Lôi Chính Đức: "Cuối cùng cháu cũng trở lại, định khi nào kết hôn?"
Kỳ thực Quan Tĩnh Thành cũng chỉ thuận miệng hỏi thôi nhưng,Quan Úc Hinh lập tức lạnh mặt nói: "Kết hôn? Kết cái gì, đối tượng đó, chị càng nhìn càng thấy không tốt, nghĩ chuyện này cứ vậy đi, để khi nào lại tìm cho Vọng Thư người tốt hơn, con gái nhà chúng ta không buồn gả."
Quan Tĩnh Thành ngẩn ra: "A? Hai đứa đã ở bên nhau mấy năm rồi còn gì?"
Quan Úc Hinh: “Mấy năm cái gì, chỉ hơn một năm thôi! Với lại, ở bên nhau thì làm sao, hai đứa đã kết hôn đâu, chưa kết hôn thì có thể chia tay."
Quan Tĩnh Thành: "Nói cũng phải..."
Lâm Vọng Thư cúi đầu ngồi bóc tỏi, cảm giác được tầm mắt nhìn mình, cô nhìn sang, đúng lúc nhìn thấy Quan Châu Thanh đang quan sát mình.
Quan Châu Thanh nhận ra ánh mắt của Lâm Vọng Thư, vội vàng dời mắt đi, cúi đầu vặn vặn ngón tay.
Lâm Vọng Thư cũng không suy nghĩ quá nhiều, tiếp tục cúi đầu bóc tỏi.
Nói chuyện một lúc, hai cha con nhà họ Quan cũng rời đi, cả gia đình dọn dẹp rồi đi ngủ.
Lần này Quan Tĩnh Thành tới đây, xách theo một cân trứng gà, tươi cười nói: “Chị ơi, Vọng Thư trở về rồi đấy à, xuống nông thôn mấy năm, cuối cùng cũng đã trở về!"
Lâm Vọng Thư sinh năm 56, đi học muộn, lên học trung học phổ thông được một năm thì xuống nông thôn, kỳ thực như vậy cũng coi như là tốt, tính đi tính lại cô cũng chỉ phải ở Vân Nam năm năm.
Lâm Vọng Thư lập tức cười chào hỏi, lại nhìn về phía Quan Châu Thanh đi bên cạnh Quan Tĩnh Thành.
Quan Châu Thanh nhỏ hơn Lâm Vọng Thư một tuổi, nhỏ hơn một tuổi này cũng là điều quan trọng nhất. Cô ta may mắn, không phải xuống nông thôn, bây giờ đã đi làm, được được đưa vào làm công nhân tại Xí nghiệp bông quốc gia số 2.
Tuy nhiên, Quan Châu Thanh là người hướng nội, làm cái gì cũng thận trọng, không có can đảm. Cô ta thấy Lâm Vọng Thư, cũng chỉ khẽ mím môi cười, nhỏ giọng gọi: "Chị."
Quan Tĩnh Thành tỏ vẻ không vui, mắng Quan Châu Thanh: "Sao không chào hỏi chị cho tử tế, chị con vừa mới trở lại!"
Vừa nói vừa nháy mắt.
Rõ ràng là Quan Châu Thanh không tình nguyện cho lắm, nhưng cô ta vẫn lại gần bắt chuyện với Lâm Vọng Thư.
Lâm Vọng Thư mang bọc lá trà mình mang về từ Vân Nam tới: "Cậu ơi, đây là bánh trà Vân Nam, cậu nếm thử đi."
Quan Tĩnh Thành cười ha hả nói: "Vọng Thư làm việc luôn chu đáo, thế nên cậu mới thường bảo Châu Thanh rảnh rỗi thì sang học cháu."
Trên thực tế, Lâm Vọng Thư không thích nghe lời này cho lắm.
Say này cô mới biết, Quan Châu Thanh không thích mình, thậm chí còn ghét.
Có lẽ là vì Quan Tĩnh Thành vừa mở miệng ra đã nói đi theo chị học, suốt ngày có người lải nhải với mình những lời này, nếu là cô, cô cũng sẽ không thích.
Nhưng giờ dù có bị người phản cảm, cô cũng không vui, không tỏ thái độ gì.
Bằng không, tình chị em cũng cần phải có duyên phận, chị em họ mà không có duyên thì cũng uổng công.
Trong lúc nói chuyện, Quan Tĩnh Thành hỏi tới chuyện của Lôi Chính Đức: "Cuối cùng cháu cũng trở lại, định khi nào kết hôn?"
Kỳ thực Quan Tĩnh Thành cũng chỉ thuận miệng hỏi thôi nhưng,Quan Úc Hinh lập tức lạnh mặt nói: "Kết hôn? Kết cái gì, đối tượng đó, chị càng nhìn càng thấy không tốt, nghĩ chuyện này cứ vậy đi, để khi nào lại tìm cho Vọng Thư người tốt hơn, con gái nhà chúng ta không buồn gả."
Quan Tĩnh Thành ngẩn ra: "A? Hai đứa đã ở bên nhau mấy năm rồi còn gì?"
Quan Úc Hinh: “Mấy năm cái gì, chỉ hơn một năm thôi! Với lại, ở bên nhau thì làm sao, hai đứa đã kết hôn đâu, chưa kết hôn thì có thể chia tay."
Quan Tĩnh Thành: "Nói cũng phải..."
Lâm Vọng Thư cúi đầu ngồi bóc tỏi, cảm giác được tầm mắt nhìn mình, cô nhìn sang, đúng lúc nhìn thấy Quan Châu Thanh đang quan sát mình.
Quan Châu Thanh nhận ra ánh mắt của Lâm Vọng Thư, vội vàng dời mắt đi, cúi đầu vặn vặn ngón tay.
Lâm Vọng Thư cũng không suy nghĩ quá nhiều, tiếp tục cúi đầu bóc tỏi.
Nói chuyện một lúc, hai cha con nhà họ Quan cũng rời đi, cả gia đình dọn dẹp rồi đi ngủ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.