Chương 2: Quay về năm 1977 (2)
Nữ vương không ở nhà
25/04/2022
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Nhưng càng về sau, hai người không có con, đi kiểm tra thử, cũng không có vấn đề, cô lại là do dự, suy nghĩ một cách dứt khoát, Lôi gia giàu có như vậy, nhà bọn họ vẫn là muốn có một người nối dõi.
Nhưng Lôi Chính Đức khóc, quỳ xuống khóc trước mặt cô, nói đứa trẻ không quan trọng, anh chỉ cần cô, đời này chỉ cần cô.
Cô cũng không, hai người ôm nhau khóc, cuối cùng vẫn là không có cách.
Được rồi, cứ phí thời gian như thế, cô ba mươi tuổi, tuổi tác không còn nhỏ, anh cũng bất thình lình ôm con về nhà.
Cô muốn rời đi, nhưng Lôi Chính Đức lại day dưa không thôi.
Cô không hiểu, cô chỉ muốn rời đi mà thôi.
Anh tìm cuộc sống khác với một đứa trẻ, tại sao lại không buông tha cho cô?
Bên tai truyền tới tiếng "loảng xoảng", Lâm Vọng Thư cũng không muốn mở mắt ra, cô suy nghĩ về những chuyện nhiều năm trước, cô nhớ tới, ước mơ ban đầu của cô chính là, lúc trở về thành, liền muốn thi đại học.
Cô không coi là thông minh, nhưng cũng không phải là ngốc, lần nữa làm lại bài thi cũng không khó, nhưng vì kết hôn, làm dâu nhà người khác, tan việc lại phải ở trong phòng bếp lo bếp núc, lại bởi vì được phân làm giáo viên hành chính ở đại học Bắc Kinh, đây là một công việc tốt, nên cô cũng từ bỏ suy nghĩ này.
Thật ra thì cô nói tốt như vậy, sau đó cô thấy những người thanh niên ở Bắc Đại, trong lòng rất ngưỡng mộ, cô không lớn hơn người khác bao nhiêu tuổi, nhưng lại bị gọi là giáo sư Lâm.
Cô len lén vào trong phòng học, nghe những giảng viên giảng bài, luôn là nghe một cách mê mẫn, cũng cố gắng lật sách để xem nhiều hơn một chút.
Nhưng một chút này, so với học chính quy kia thì cũng không cách nào so sánh được.
Xuất xứ vô danh, đời này cô chỉ có thể làm một giáo viên hành chính, cùng những người giảng viên có thể được giảng bài kia khác biệt một trời một vực, khoảng cách lớn đến mức không có cách nào thu hẹp.
Bởi vì điều này, nên cô cũng không thích người khác khen cô là thông minh.
Lời này đối với cô đơn giản là giễu cợt, tựa như nói, thông minh có lợi ích gì, còn chưa phải là chỉ gần ghi lại thông tin rồi xử lý chuyện vụt vặn, về đến nhà thì lại rửa tay làm cơm cho ba mẹ chồng.
Lúc này, âm thanh kia càng lúc càng gần, mà theo đó, là tiếng ong ong, giống như là rất nhiều ong mật ở bên tai.
Lâm Vọng Thư cau mày, rốt cuộc mở mắt.
Lúc đầu, trước mắt là những thứ rất mơ hồ, đây là nơi phủ toàn sương trắng, từ từ điều chỉnh, mọi thứ trước mắt dần dần rõ ràng.
Trước mặt là hai nữ sinh mặt mày vui vẻ, đuôi sam được chải chuốt đen bóng, đuôi tóc chạm lên bờ vai, trên mặt là nụ cười chất phác.
Trên người các cô ấy, lại là quần áo lục quân.
Dáng vẻ đó, giống như trên dưới hai mươi tuổi.
Cô có chút mơ hồ, mờ mịt nhìn bốn phía, lúc này cô mới phát hiện, là cô đang ở trên xe lửa.
Chiếc xe lửa mang hơi thở cũ kỹ của niên đại trước, ghế ngồi cứng màu xanh, trong toa xe đều là người, trên hành lang cũng ngồi đầy người, bọn họ đang dựa vào hành lý của mình.
Người ngồi bên cạnh cô lại đang ngủ gà ngủ gật.
Mấu chốt là quần áo trên người mọi người, lại là một màu xanh lam u tối, tràn đầy không khí của niên đại trước.
Lâm Vọng Thư nghi ngờ đánh giá, rất nhiều ý nghĩ hiện lên trong đầu.
"Chị, chị tỉnh rồi sao?"
Nhưng càng về sau, hai người không có con, đi kiểm tra thử, cũng không có vấn đề, cô lại là do dự, suy nghĩ một cách dứt khoát, Lôi gia giàu có như vậy, nhà bọn họ vẫn là muốn có một người nối dõi.
Nhưng Lôi Chính Đức khóc, quỳ xuống khóc trước mặt cô, nói đứa trẻ không quan trọng, anh chỉ cần cô, đời này chỉ cần cô.
Cô cũng không, hai người ôm nhau khóc, cuối cùng vẫn là không có cách.
Được rồi, cứ phí thời gian như thế, cô ba mươi tuổi, tuổi tác không còn nhỏ, anh cũng bất thình lình ôm con về nhà.
Cô muốn rời đi, nhưng Lôi Chính Đức lại day dưa không thôi.
Cô không hiểu, cô chỉ muốn rời đi mà thôi.
Anh tìm cuộc sống khác với một đứa trẻ, tại sao lại không buông tha cho cô?
Bên tai truyền tới tiếng "loảng xoảng", Lâm Vọng Thư cũng không muốn mở mắt ra, cô suy nghĩ về những chuyện nhiều năm trước, cô nhớ tới, ước mơ ban đầu của cô chính là, lúc trở về thành, liền muốn thi đại học.
Cô không coi là thông minh, nhưng cũng không phải là ngốc, lần nữa làm lại bài thi cũng không khó, nhưng vì kết hôn, làm dâu nhà người khác, tan việc lại phải ở trong phòng bếp lo bếp núc, lại bởi vì được phân làm giáo viên hành chính ở đại học Bắc Kinh, đây là một công việc tốt, nên cô cũng từ bỏ suy nghĩ này.
Thật ra thì cô nói tốt như vậy, sau đó cô thấy những người thanh niên ở Bắc Đại, trong lòng rất ngưỡng mộ, cô không lớn hơn người khác bao nhiêu tuổi, nhưng lại bị gọi là giáo sư Lâm.
Cô len lén vào trong phòng học, nghe những giảng viên giảng bài, luôn là nghe một cách mê mẫn, cũng cố gắng lật sách để xem nhiều hơn một chút.
Nhưng một chút này, so với học chính quy kia thì cũng không cách nào so sánh được.
Xuất xứ vô danh, đời này cô chỉ có thể làm một giáo viên hành chính, cùng những người giảng viên có thể được giảng bài kia khác biệt một trời một vực, khoảng cách lớn đến mức không có cách nào thu hẹp.
Bởi vì điều này, nên cô cũng không thích người khác khen cô là thông minh.
Lời này đối với cô đơn giản là giễu cợt, tựa như nói, thông minh có lợi ích gì, còn chưa phải là chỉ gần ghi lại thông tin rồi xử lý chuyện vụt vặn, về đến nhà thì lại rửa tay làm cơm cho ba mẹ chồng.
Lúc này, âm thanh kia càng lúc càng gần, mà theo đó, là tiếng ong ong, giống như là rất nhiều ong mật ở bên tai.
Lâm Vọng Thư cau mày, rốt cuộc mở mắt.
Lúc đầu, trước mắt là những thứ rất mơ hồ, đây là nơi phủ toàn sương trắng, từ từ điều chỉnh, mọi thứ trước mắt dần dần rõ ràng.
Trước mặt là hai nữ sinh mặt mày vui vẻ, đuôi sam được chải chuốt đen bóng, đuôi tóc chạm lên bờ vai, trên mặt là nụ cười chất phác.
Trên người các cô ấy, lại là quần áo lục quân.
Dáng vẻ đó, giống như trên dưới hai mươi tuổi.
Cô có chút mơ hồ, mờ mịt nhìn bốn phía, lúc này cô mới phát hiện, là cô đang ở trên xe lửa.
Chiếc xe lửa mang hơi thở cũ kỹ của niên đại trước, ghế ngồi cứng màu xanh, trong toa xe đều là người, trên hành lang cũng ngồi đầy người, bọn họ đang dựa vào hành lý của mình.
Người ngồi bên cạnh cô lại đang ngủ gà ngủ gật.
Mấu chốt là quần áo trên người mọi người, lại là một màu xanh lam u tối, tràn đầy không khí của niên đại trước.
Lâm Vọng Thư nghi ngờ đánh giá, rất nhiều ý nghĩ hiện lên trong đầu.
"Chị, chị tỉnh rồi sao?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.