Chương 28: Sống Thế Nào (2)
Nữ vương không ở nhà
10/11/2022
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Ninh Bình không khỏi cảm động khi nghe những lời này, cô ấy cúi đầu, hơi nước dần dọng trong mắt: “Chị ơi, chị đừng nói vậy lại làm em không dễ chịu. Em không sa sút, là anh Thính Hiên cứu em, sau này các chị có chuyện gì, chỉ cần nói một tiếng, thì dù có phải hy sinh cái mạng này, em cũng sẽ giúp các chị."
Không biết tại sao, cô ấy đã đổi từ "Yêm" thành "em", bởi vì dùng phương ngữ Hà Bắc, nên nghe có hơi cứng rắn.
Lâm Vọng Thư nghĩ, cô ấy quả là cô gái thông minh, trong lòng nhớ anh mình, vừa rồi bị anh mình mắng, giờ lại liều mạng lấy lại thể diện cho mình.
Điều này cũng dễ hiểu thôi, một cô gái nhỏ mới bắt đầu biết yêu, ai chẳng muốn có thể diện hơn ở trước mặt người mình thích, cứ nói phương ngữ địa phương, có lẽ cô ấy sẽ cảm thấy khác với những người khác.
Lâm Vọng Thư cười nói: "Đi, đi dạo phố với chị đi, chị mới trở về, không có bộ quần áo nào nhìn ra hồn cả."
Ninh Bình: "Vâng vâng."
Sau đó, Lâm Vọng Thư dẫn Ninh Bình đi tới trung tâm bách hóa Thái Thị Khẩu, trung tâm bách hóa Thái Thị Khẩu đã thành lập được mấy năm, nằm cách phường Bạch Chỉ không xa, là trung tâm bách hóa nổi tiếng nhất hiện nay.
Vừa đến cửa Thái Thị Khẩu, hai mắt của Ninh Bình tràn đầy kinh ngạc: “Chị ơi, ở đây chó nhiều người quá."
Lâm Vọng Thư: “Ừ, rất nhiều người."
Có thể thấy, mười năm gian khổ qua đi, giờ đất nước lại bắt đầu đón mùa xuân mới, mọi người đi đi lại lại, mua quần áo làm tóc, chưng diện, dòng xe cộ đi lại như mắc cửi, phố xá náo nhiệt. Tất nhiên, cũng có xe lừa đi từ ngoại ô tới, hẳn là người nông dân đi vào thành phố bán rau củ nhà trồng, cũng có người bán gà vịt.
Cô lại nói với Ninh Bình: “Đất Bắc Kinh này ở đâu cũng có điển cố, mảnh đất trước cửa Thái Thị Khẩu này trước kia là nơi chém đầu, lục quân tử(*) của Mậu Tuất duy tân đều bị chém đầu ở đây."
(*)Lục quân tử: Bách nhật duy tân (chữ Hán: 百日維新), còn gọi là Mậu Tuất biến pháp (戊戌变法), Mậu Tuất duy tân (戊戌維新) hoặc Duy Tân biến pháp (維新變法), đều là tên dùng để chỉ cuộc biến pháp do phái Duy Tân đề xướng, được Quang Tự Đế cho thi hành kể từ ngày 11 tháng 6 năm 1898 ở Trung Quốc. Thế nhưng, công cuộc này chỉ tồn tại trăm ngày thì bị Từ Hi Thái hậu ra lệnh bãi bỏ (ngày 21 tháng 9 cùng năm), và những người chủ trì đều bị nghiêm trị. Sáu vị nho sĩ bị tử hình được dân tôn xưng là “Lục Quân Tử” , sánh ngang với sáu vị bị thái giám Ngụy Trung Hiền giết vào thời nhà Minh gọi là “Lục Tài Tử” trong vụ án Đảng Đông Lâm
Ninh Bình bị dọa giật mình: "Lục quân tử là gì?"
Lâm Vọng Thư: "Là sự kiện Mậu Tuất biến pháp thời nhà Thanh, đây là điển cố đấy, em không biết à?"
Ninh Bình lắc đầu: "Không biết..."
Lâm Vọng Thư: "Nếu em thành công làm được hộ khẩu ở Bắc Kinh, em cũng sẽ là người Bắc Kinh. Là người Bắc Kinh, em phải có chút văn hóa."
Ninh Bình trợn tròn hai mắt hỏi: "Vậy phải làm sao bây giờ?"
Lâm Vọng Thư: "Phải đọc nhiều sách học hỏi nhiều, có vậy em sẽ biết nhiều hơn, dễ dàng bắt chuyện, anh trai chị cũng sẽ không mắng em nữa, em nói có đúng không?"
Ninh Bình: "Có thật không?"
Lâm Vọng Thư nhướng mày nói: "Em không biết rồi, anh chị nghe kể chuyện từ nhỏ, chỉ cần nhắc tới điển cố gì, anh ấy đều có thể kể ra. Lúc nói chuyện với anh ấy, em cũng phải có kiến thức để nói, như vậy lúc nghe anh ấy nói em cũng bắt chuyện được, chứ nói đến cái gì em cũng không biết, anh ấy lười nói với em."
Ninh Bình kinh ngạc hỏi: "Thật vậy sao?"
Lâm Vọng Thư gật đầu: "Phải có kiến thức trong đầu."
Lâm Vọng Thư dẫn cô ấy đi vào trung tâm bách hóa trước, cô không mua thứ linh tinh khác, với lại ba mươi đồng cũng không nhiều. Cô đi xem vải, chọn tấm vải nhung vải bố và vải tổng hợp, tính làm quần áo cho mình và Ninh Bình.
Cũng không cần quá nhiều, làm bộ quần áo nhìn tươm tất trước đã.
Ninh Bình không khỏi cảm động khi nghe những lời này, cô ấy cúi đầu, hơi nước dần dọng trong mắt: “Chị ơi, chị đừng nói vậy lại làm em không dễ chịu. Em không sa sút, là anh Thính Hiên cứu em, sau này các chị có chuyện gì, chỉ cần nói một tiếng, thì dù có phải hy sinh cái mạng này, em cũng sẽ giúp các chị."
Không biết tại sao, cô ấy đã đổi từ "Yêm" thành "em", bởi vì dùng phương ngữ Hà Bắc, nên nghe có hơi cứng rắn.
Lâm Vọng Thư nghĩ, cô ấy quả là cô gái thông minh, trong lòng nhớ anh mình, vừa rồi bị anh mình mắng, giờ lại liều mạng lấy lại thể diện cho mình.
Điều này cũng dễ hiểu thôi, một cô gái nhỏ mới bắt đầu biết yêu, ai chẳng muốn có thể diện hơn ở trước mặt người mình thích, cứ nói phương ngữ địa phương, có lẽ cô ấy sẽ cảm thấy khác với những người khác.
Lâm Vọng Thư cười nói: "Đi, đi dạo phố với chị đi, chị mới trở về, không có bộ quần áo nào nhìn ra hồn cả."
Ninh Bình: "Vâng vâng."
Sau đó, Lâm Vọng Thư dẫn Ninh Bình đi tới trung tâm bách hóa Thái Thị Khẩu, trung tâm bách hóa Thái Thị Khẩu đã thành lập được mấy năm, nằm cách phường Bạch Chỉ không xa, là trung tâm bách hóa nổi tiếng nhất hiện nay.
Vừa đến cửa Thái Thị Khẩu, hai mắt của Ninh Bình tràn đầy kinh ngạc: “Chị ơi, ở đây chó nhiều người quá."
Lâm Vọng Thư: “Ừ, rất nhiều người."
Có thể thấy, mười năm gian khổ qua đi, giờ đất nước lại bắt đầu đón mùa xuân mới, mọi người đi đi lại lại, mua quần áo làm tóc, chưng diện, dòng xe cộ đi lại như mắc cửi, phố xá náo nhiệt. Tất nhiên, cũng có xe lừa đi từ ngoại ô tới, hẳn là người nông dân đi vào thành phố bán rau củ nhà trồng, cũng có người bán gà vịt.
Cô lại nói với Ninh Bình: “Đất Bắc Kinh này ở đâu cũng có điển cố, mảnh đất trước cửa Thái Thị Khẩu này trước kia là nơi chém đầu, lục quân tử(*) của Mậu Tuất duy tân đều bị chém đầu ở đây."
(*)Lục quân tử: Bách nhật duy tân (chữ Hán: 百日維新), còn gọi là Mậu Tuất biến pháp (戊戌变法), Mậu Tuất duy tân (戊戌維新) hoặc Duy Tân biến pháp (維新變法), đều là tên dùng để chỉ cuộc biến pháp do phái Duy Tân đề xướng, được Quang Tự Đế cho thi hành kể từ ngày 11 tháng 6 năm 1898 ở Trung Quốc. Thế nhưng, công cuộc này chỉ tồn tại trăm ngày thì bị Từ Hi Thái hậu ra lệnh bãi bỏ (ngày 21 tháng 9 cùng năm), và những người chủ trì đều bị nghiêm trị. Sáu vị nho sĩ bị tử hình được dân tôn xưng là “Lục Quân Tử” , sánh ngang với sáu vị bị thái giám Ngụy Trung Hiền giết vào thời nhà Minh gọi là “Lục Tài Tử” trong vụ án Đảng Đông Lâm
Ninh Bình bị dọa giật mình: "Lục quân tử là gì?"
Lâm Vọng Thư: "Là sự kiện Mậu Tuất biến pháp thời nhà Thanh, đây là điển cố đấy, em không biết à?"
Ninh Bình lắc đầu: "Không biết..."
Lâm Vọng Thư: "Nếu em thành công làm được hộ khẩu ở Bắc Kinh, em cũng sẽ là người Bắc Kinh. Là người Bắc Kinh, em phải có chút văn hóa."
Ninh Bình trợn tròn hai mắt hỏi: "Vậy phải làm sao bây giờ?"
Lâm Vọng Thư: "Phải đọc nhiều sách học hỏi nhiều, có vậy em sẽ biết nhiều hơn, dễ dàng bắt chuyện, anh trai chị cũng sẽ không mắng em nữa, em nói có đúng không?"
Ninh Bình: "Có thật không?"
Lâm Vọng Thư nhướng mày nói: "Em không biết rồi, anh chị nghe kể chuyện từ nhỏ, chỉ cần nhắc tới điển cố gì, anh ấy đều có thể kể ra. Lúc nói chuyện với anh ấy, em cũng phải có kiến thức để nói, như vậy lúc nghe anh ấy nói em cũng bắt chuyện được, chứ nói đến cái gì em cũng không biết, anh ấy lười nói với em."
Ninh Bình kinh ngạc hỏi: "Thật vậy sao?"
Lâm Vọng Thư gật đầu: "Phải có kiến thức trong đầu."
Lâm Vọng Thư dẫn cô ấy đi vào trung tâm bách hóa trước, cô không mua thứ linh tinh khác, với lại ba mươi đồng cũng không nhiều. Cô đi xem vải, chọn tấm vải nhung vải bố và vải tổng hợp, tính làm quần áo cho mình và Ninh Bình.
Cũng không cần quá nhiều, làm bộ quần áo nhìn tươm tất trước đã.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.