Chương 13: Về Nhà (4)
Nữ vương không ở nhà
10/11/2022
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Mặc dù cuộc sống không dễ chịu, nhưng kỳ thật Lâm Vọng Thư cũng coi như được chiều chuộng, dẫu sao trên có hai người anh, lại chỉ có một đứa con gái là cô.
Huống chi trong nhà đều do mẹ định đoạt, bình thường ba cũng nghe mẹ. Mẹ là người Bát Kỳ, cho là con gái trong nhà chính là bà cô, bà cô không kết hôn, hai người anh còn không đến mức nhường cô cho người khác, có nghèo đi nữa, có đi tới đường cùng thì bà cô trong nhà cũng phải có thể diện.
Cho nên thật ra Lâm Vọng Thư rất được chiều chuộng. Về cuộc hôn nhân của cô, hai người anh đều đã khuyên cô, đặc biệt là anh hai, còn cố ý dẫn cô đến rạp phim ở chợ, xem phim cùng cô, nói em muốn thế nào cũng được, không muốn thì trở về nhà, anh trai sẽ nuôi em.
Anh hai của cô là một người cứng đầu, hận trời cao hận đất thấp, cả ngày không làm chuyện đứng đắn, kẻ tàn bạo chỉ thích liều mạng.
Năm đó, anh hai mười ba, mười bốn tuổi, nhặt được cặp sách của ai đó, muốn học Lôi Phong làm việc tốt nên đưa cặp đến trường người ta. Giáo viên kia thấy anh hai thì sợ đến nỗi chân run run, nói chuyện lắp bắp, đó là do danh tiếng bên ngoài của anh hai.
Mười năm sau, anh hai sống chết không muốn xuống thôn quê, kết quả chỉ vì một chuyện nhỏ mà bị người ta tố cáo, trở thành tội phạm chưa thành niên. Lúc ấy bên dự thẩm nói, chỉ cần bỏ hộ khẩu, xuống thôn quê thì sẽ thả ra, không ghi chép vào hồ sơ, lúc ấy cũng không có cách nào, nên chỉ có thể đi làm thanh niên trí thức.
Như vậy, anh hai ủng hộ cô ly hôn.
Cô đã từng do dự, nghĩ dứt khoát ly hôn là được, ai biết đúng lúc vào một năm kia, lúc chị dâu cả mang thai, anh cả làm đầu bếp đến vùng khác để nấu cho hội trường, mà trời mưa, chị dâu thấy trong nhà không có người, nên đi dọn dẹp dụng cụ, không cẩn thận trượt té, con mất, một xác hai mạng.
Vì chuyện này, anh cả bị đả kích lớn, từ đó không gượng dậy nổi, uống rượu đến mức tay run, không cầm nắm nổi, coi như là vô dụng.
Còn anh hai thì bị kẻ thù trước kia tìm tới cửa, đánh nhau, bị nghiêm trị, rồi trực tiếp đi vào, lúc này là thật sự đi vào, không có chuyện tốt đẹp xuống thôn quê làm thanh niên trí thức để che dấu gì đó.
Về chuyện này, Lâm Vọng Thư đã từng xin Lôi Chính Đức hỗ trợ, nghĩ biện pháp, nhưng anh ta nói cũng không có cách, không tử hình đã tốt rồi, còn việc khác thì thật sự không có cách chen miệng vào.
Sau đó, Lâm Vọng Thư không dám đề nghị ly hôn nữa.
Chị dâu hai của cô vì vậy mà ly hôn rồi tái giá, trong nhà còn lại cháu gái ba tuổi và cháu trai tròn một tuổi. Ngay sau đó ba cô bất ngờ xảy ra tai nạn, cũng đi mất. Trong nhà liên tiếp xảy ra biến cố, mẹ cô phải chăm hai đứa trẻ, thời gian mắt thấy mẹ cô càng ngày càng nhiều tóc bạc, cô nào dám để mẹ cô chịu thêm ấm ức vào lúc đó, vả lại cuộc sống ở nhà họ Lôi không phải là khó khăn, cô vẫn có thể nhịn.
Lâm Vọng Thư nhớ tới những chuyện này mà lòng chua xót.
Mà bây giờ, mình trở lại lúc còn trẻ, có phải các anh trai đều trở về không, cả nhà đều trở về, có phải tất cả mọi thứ này đều có thể cứu vãn không?
Lâm Vọng Thư mím môi, nắm tay không khỏi siết chặt.
Cô có hơi gần quê mà e sợ, sợ nhỡ thế giới này chỉ là một trò đùa cho cô, sợ cô trở về khu nhà tập thể kia sẽ vẫn thấy mẹ cô tiều tụy bận rộn chăm sóc hai đứa trẻ.
Lúc này, nhân viên bán vé thông báo đã đến trạm, đã đến phường Bạch Chỉ, cô vội vàng xuống xe.
Mặc dù cuộc sống không dễ chịu, nhưng kỳ thật Lâm Vọng Thư cũng coi như được chiều chuộng, dẫu sao trên có hai người anh, lại chỉ có một đứa con gái là cô.
Huống chi trong nhà đều do mẹ định đoạt, bình thường ba cũng nghe mẹ. Mẹ là người Bát Kỳ, cho là con gái trong nhà chính là bà cô, bà cô không kết hôn, hai người anh còn không đến mức nhường cô cho người khác, có nghèo đi nữa, có đi tới đường cùng thì bà cô trong nhà cũng phải có thể diện.
Cho nên thật ra Lâm Vọng Thư rất được chiều chuộng. Về cuộc hôn nhân của cô, hai người anh đều đã khuyên cô, đặc biệt là anh hai, còn cố ý dẫn cô đến rạp phim ở chợ, xem phim cùng cô, nói em muốn thế nào cũng được, không muốn thì trở về nhà, anh trai sẽ nuôi em.
Anh hai của cô là một người cứng đầu, hận trời cao hận đất thấp, cả ngày không làm chuyện đứng đắn, kẻ tàn bạo chỉ thích liều mạng.
Năm đó, anh hai mười ba, mười bốn tuổi, nhặt được cặp sách của ai đó, muốn học Lôi Phong làm việc tốt nên đưa cặp đến trường người ta. Giáo viên kia thấy anh hai thì sợ đến nỗi chân run run, nói chuyện lắp bắp, đó là do danh tiếng bên ngoài của anh hai.
Mười năm sau, anh hai sống chết không muốn xuống thôn quê, kết quả chỉ vì một chuyện nhỏ mà bị người ta tố cáo, trở thành tội phạm chưa thành niên. Lúc ấy bên dự thẩm nói, chỉ cần bỏ hộ khẩu, xuống thôn quê thì sẽ thả ra, không ghi chép vào hồ sơ, lúc ấy cũng không có cách nào, nên chỉ có thể đi làm thanh niên trí thức.
Như vậy, anh hai ủng hộ cô ly hôn.
Cô đã từng do dự, nghĩ dứt khoát ly hôn là được, ai biết đúng lúc vào một năm kia, lúc chị dâu cả mang thai, anh cả làm đầu bếp đến vùng khác để nấu cho hội trường, mà trời mưa, chị dâu thấy trong nhà không có người, nên đi dọn dẹp dụng cụ, không cẩn thận trượt té, con mất, một xác hai mạng.
Vì chuyện này, anh cả bị đả kích lớn, từ đó không gượng dậy nổi, uống rượu đến mức tay run, không cầm nắm nổi, coi như là vô dụng.
Còn anh hai thì bị kẻ thù trước kia tìm tới cửa, đánh nhau, bị nghiêm trị, rồi trực tiếp đi vào, lúc này là thật sự đi vào, không có chuyện tốt đẹp xuống thôn quê làm thanh niên trí thức để che dấu gì đó.
Về chuyện này, Lâm Vọng Thư đã từng xin Lôi Chính Đức hỗ trợ, nghĩ biện pháp, nhưng anh ta nói cũng không có cách, không tử hình đã tốt rồi, còn việc khác thì thật sự không có cách chen miệng vào.
Sau đó, Lâm Vọng Thư không dám đề nghị ly hôn nữa.
Chị dâu hai của cô vì vậy mà ly hôn rồi tái giá, trong nhà còn lại cháu gái ba tuổi và cháu trai tròn một tuổi. Ngay sau đó ba cô bất ngờ xảy ra tai nạn, cũng đi mất. Trong nhà liên tiếp xảy ra biến cố, mẹ cô phải chăm hai đứa trẻ, thời gian mắt thấy mẹ cô càng ngày càng nhiều tóc bạc, cô nào dám để mẹ cô chịu thêm ấm ức vào lúc đó, vả lại cuộc sống ở nhà họ Lôi không phải là khó khăn, cô vẫn có thể nhịn.
Lâm Vọng Thư nhớ tới những chuyện này mà lòng chua xót.
Mà bây giờ, mình trở lại lúc còn trẻ, có phải các anh trai đều trở về không, cả nhà đều trở về, có phải tất cả mọi thứ này đều có thể cứu vãn không?
Lâm Vọng Thư mím môi, nắm tay không khỏi siết chặt.
Cô có hơi gần quê mà e sợ, sợ nhỡ thế giới này chỉ là một trò đùa cho cô, sợ cô trở về khu nhà tập thể kia sẽ vẫn thấy mẹ cô tiều tụy bận rộn chăm sóc hai đứa trẻ.
Lúc này, nhân viên bán vé thông báo đã đến trạm, đã đến phường Bạch Chỉ, cô vội vàng xuống xe.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.