Thập Niên 80: Thân Thích Pháo Hôi Từ Nước Ngoài Trở Về
Chương 4: Khoản Tiền Đầu Tiên
Hồ Đồ
09/05/2024
Vị nữ đồng chí kia rất vui sướng nhìn qua, còn ướm thử trên người mình, cảm thấy rất vừa người, vì vậy có lòng tốt nhắc nhở: “Nếu có gì cần, cô có thể đến tìm đồng chí công an giúp đỡ.”
“Cảm ơn cô, tôi ăn cơm xong sẽ đi.” Tô Tầm cười nói, trong lòng lại đang suy nghĩ, cô cũng muốn tìm chú công an giúp đỡ lắm, nhưng đây không phải là chột dạ sao? Tình huống bây giờ của cô, là lúc không chịu nổi điều tra nhất.
Hệ thống vạn người ghét sốt ruột nói: “Vì sao cô sẵn lòng bán áo đổi tiền cũng không muốn làm nhiệm vụ?”
Tô Tầm đáp: “Ai bảo chủ nhân của mi có nhiều yêu cầu như vậy? Mi đợi xem đi!”
Nói xong cô xách hành lý, cầm tiền và phiếu đi nhà hàng.
Trong tiệm cơm, lúc này người xếp hàng không nhiều lắm, Tô Tầm đi qua, chưa đến một lát đã đến lượt mình, đầu tiên cô muốn mua bánh bao thịt, nhân viên phục vụ không vui: “Giữa trưa ai đi làm bánh bao thịt? Cô không nhìn thấy thực đơn à?”
Tô Tầm nói: “Vậy thì một bát sủi cảo.”
Nhân viên phục vụ tức giận thu tiền, bảo đầu bếp đun nước hấp sủi cảo.
Rất nhanh sủi cảo đã được hấp mang đến, sủi cảo được làm rất ngon, vỏ mỏng nhiều thịt, nhìn thôi đã khiến cho người ta thèm ăn nhỏ dãi.
Tô Tầm không vội bưng đi, mà chính là đứng ở cửa sổ, lớn tiếng hô: “Phục vụ, mang cho tôi một cái bát không, tôi ăn sủi cảo chỉ ăn thịt không ăn vỏ, vỏ sủi cảo này ai mà ăn chứ, các cô cầm lấy cho heo ăn, heo còn không ăn!”
Rầm rầm, tiếng bàn ghế dịch chuyển, nam nữ già trẻ trong nhà ăn đều nhìn về phía bên này, ánh mắt mang theo vài phần không dám tin và khiển trách.
Nhất là người đang ăn sủi cảo, ánh mắt kia hận không thể ăn Tô Tầm.
“Đinh, giá trị ghét bỏ +23, ban thưởng 2300 dollar.”
Hệ thống vạn người ghét:…
Nhân viên phục vụ bên trong cửa sổ giận dữ: “Cô phát điên gì vậy? Không ăn? Không ăn thì cút ra ngoài cho tôi!”
Dường như còn chưa hết giận, cô ta trực tiếp đứng lên đi ra ngoài, còn vừa đi vừa xắn tay áo.
Tô Tầm cũng không đoái hoài đến ăn sủi cảo, xách theo hành lý của mình vội vàng chạy ra bên ngoài.
Sợ mình chậm thêm một bước sẽ bị người ta đánh thành đầu heo.
Cô vừa thấy được trong tiệm cơm dán khẩu hiệu: “Không cho phép đánh khách hàng!”
Vì sao lại có khẩu hiệu như vậy? Chắc chắn là có người từng bị đánh.
Cho nên tiền này đúng là không dễ kiếm, may mắn chọn chỗ như tiệm cơm này, người ta ngồi hoặc là đứng bên trong cửa sổ, mình còn có cơ hội chạy trốn.
May mà còn có 2300 dollar mỹ đến tay, không cần bất chấp nguy hiểm chọc nhiều người tức giận nữa.
“Cảm ơn cô, tôi ăn cơm xong sẽ đi.” Tô Tầm cười nói, trong lòng lại đang suy nghĩ, cô cũng muốn tìm chú công an giúp đỡ lắm, nhưng đây không phải là chột dạ sao? Tình huống bây giờ của cô, là lúc không chịu nổi điều tra nhất.
Hệ thống vạn người ghét sốt ruột nói: “Vì sao cô sẵn lòng bán áo đổi tiền cũng không muốn làm nhiệm vụ?”
Tô Tầm đáp: “Ai bảo chủ nhân của mi có nhiều yêu cầu như vậy? Mi đợi xem đi!”
Nói xong cô xách hành lý, cầm tiền và phiếu đi nhà hàng.
Trong tiệm cơm, lúc này người xếp hàng không nhiều lắm, Tô Tầm đi qua, chưa đến một lát đã đến lượt mình, đầu tiên cô muốn mua bánh bao thịt, nhân viên phục vụ không vui: “Giữa trưa ai đi làm bánh bao thịt? Cô không nhìn thấy thực đơn à?”
Tô Tầm nói: “Vậy thì một bát sủi cảo.”
Nhân viên phục vụ tức giận thu tiền, bảo đầu bếp đun nước hấp sủi cảo.
Rất nhanh sủi cảo đã được hấp mang đến, sủi cảo được làm rất ngon, vỏ mỏng nhiều thịt, nhìn thôi đã khiến cho người ta thèm ăn nhỏ dãi.
Tô Tầm không vội bưng đi, mà chính là đứng ở cửa sổ, lớn tiếng hô: “Phục vụ, mang cho tôi một cái bát không, tôi ăn sủi cảo chỉ ăn thịt không ăn vỏ, vỏ sủi cảo này ai mà ăn chứ, các cô cầm lấy cho heo ăn, heo còn không ăn!”
Rầm rầm, tiếng bàn ghế dịch chuyển, nam nữ già trẻ trong nhà ăn đều nhìn về phía bên này, ánh mắt mang theo vài phần không dám tin và khiển trách.
Nhất là người đang ăn sủi cảo, ánh mắt kia hận không thể ăn Tô Tầm.
“Đinh, giá trị ghét bỏ +23, ban thưởng 2300 dollar.”
Hệ thống vạn người ghét:…
Nhân viên phục vụ bên trong cửa sổ giận dữ: “Cô phát điên gì vậy? Không ăn? Không ăn thì cút ra ngoài cho tôi!”
Dường như còn chưa hết giận, cô ta trực tiếp đứng lên đi ra ngoài, còn vừa đi vừa xắn tay áo.
Tô Tầm cũng không đoái hoài đến ăn sủi cảo, xách theo hành lý của mình vội vàng chạy ra bên ngoài.
Sợ mình chậm thêm một bước sẽ bị người ta đánh thành đầu heo.
Cô vừa thấy được trong tiệm cơm dán khẩu hiệu: “Không cho phép đánh khách hàng!”
Vì sao lại có khẩu hiệu như vậy? Chắc chắn là có người từng bị đánh.
Cho nên tiền này đúng là không dễ kiếm, may mắn chọn chỗ như tiệm cơm này, người ta ngồi hoặc là đứng bên trong cửa sổ, mình còn có cơ hội chạy trốn.
May mà còn có 2300 dollar mỹ đến tay, không cần bất chấp nguy hiểm chọc nhiều người tức giận nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.