Thập Niên 80 Theo Đuổi Anh Chồng Ác Bá
Chương 1:
Nữu Nữu Mật
06/07/2022
truyện [Thập Niên 80 Theo Đuổi Anh Chồng Ác Bá]
tác giả: Nữu Nữu Mật
edit: nguyenna
-----
Trên bàn mổ tại bệnh viện thị xã không một mảnh vải vô trùng, dưới hạ thể được lót tầng tầng giấy vệ sinh.
Nhìn mấy dụng cụ phẫu thuật moi móc, cô cảm giác rất xấu, sờ mấy thứ cứng dưới thân, có vẻ tiện sử dụng nhưng quá nhiều vi khuẩn.
Mấy thứ này mà cũng được lót làm phẫu thuật sao, nhỡ nhiễm trùng thì sao?
Chờ đã, tại sao cái cảm giác này rất chân thật? ! Trần Hàm Tuệ trợn to mắt, không chút suy nghĩ tự tát mình một cái.
Bang!
Âm thanh giòn giã vang vọng trong phòng mổ đơn sơ.
Đau quá! Đây không phải mơ!
Cô trọng sinh về năm 20 tuổi, ở cái niên đại 80!
“Thành thật nằm xuống, bác sĩ gây mê sẽ tới ngay, đừng chậm trễ cho chúng ta làm việc!” Nữ bác sĩ bất mãn nói.
Hàm Tuệ ngồi dậy, bằng tốc độ nhanh nhất có thể đem quần mặc vào.
"Ta sẽ không làm phẫu thuật, đứa nhỏ này ta muốn lưu lại."
Hiện tại là đầu mùa đông, phía Đông Bắc đã đóng băng.
Trong quần có một lớp lông dày, bên dưới người còn có một đống giấy vệ sinh, mặc vào rất tốn công.
Hai bác sĩ thấy cô định bỏ chạy, một tay đem cô trở lại bàn mổ.
"Mau nằm xuống đừng có lộn xộn!"
Hàm Tuệ liều mạng giãy giụa, trông cô có da có thịt, sức lực cũng không lớn lắm, không thể bật lại 2 người kia.
Bị người ấn lên bàn mổ, chân nhấc lên trông như con lợn đang chờ bị giết thịt trong dịp Tết Nguyên Đán.
Cảnh tượng này không xa lạ gì với Trần Hàm Tuệ.
Cô thường mơ thấy cái cảnh này.
Đây là phòng bệnh trên thị trấn, nơi cơn ác mộng của cô bắt đầu.
Cô bị chị gái lừa tới đây phá thai, sau đó bị nhiễm trùng dẫn đến vô sinh suốt đời.
Người mẹ kế gả vì 200 đồng lễ hỏi, liền đem cô gả cho tên lưu manh có tiếng trong thôn.
Lưu manh chơi bời lêu lổng, lại tạo người rất tốt, kết hôn mới vừa một tháng cô liền có thai.
Một ngày nọ, bụng cô đau dữ dội, tên ác bá kia không có ở nhà.
Cô chị “tốt bụng” đem cô đi khám, nói là thuốc giữ thai, sau khi truyền dịch cô ngủ thiếp đi, lúc tỉnh dậy đứa bé đã mất.
Cô cho rằng mấy người bác sĩ kia đang cứu con mình, nhưng bọn họ lại phá thai!
Hài tử mất rồi, tên ác bá đập phá bệnh viện, bị bắt nhốt nửa tháng, lúc đấy cô vô cùng sợ hãi, sợ khi khi hắn được thả ra sẽ đánh chết cô.
Suốt đêm chạy vào trong thành, còn tưởng rằng mình đã thoát khỏi cuộc hôn nhân nghẹt thở tuyệt vọng.
Không nghĩ tới, sau khi rời khỏi tên ác bá kia, cuộc sống mấy chục năm sau của cô còn tồi tệ hơn cả chết.
Cho đến khi bị người khác hại chết cô mới biết, sau khi cô rời đi hắn vẫn luôn tìm mình khắp nơi.
Sau khi biết cô bị hại chết, hắn đã tìm mọi cách để trả thù cho cô.
Người đàn ông mà cô coi như ác ma lại là người duy nhất trên thế giới này để ý đến cô.
Cô sẽ hay mơ thấy đứa con xui xẻo của mình dang tay gọi mẹ, mơ thấy tên lưu manh kia nửa đêm trộm dưa, quát cô mau ăn, nhưng khi tỉnh dậy mọi thứ đã không còn, chỉ còn cô lẻ loi đơn độc ở đây.
Cô bây giờ đã sống lại, cô muốn giữ lại đứa trẻ này, đời này cùng chung sống với nam nhân kia.
Hai bác sĩ muốn cởi quần lót của cô, tay chân cô di chuyển không cho họ toại nguyện.
Bác sĩ mệt đến mức thở hổn hển.
Cánh cửa mở ra, bác sĩ gây mê bước vào,là một người đàn ông.
"Lão Lưu, tiêm thuốc mê cho cô ta."
" Ầm ĩ cái gì?"
"Người phụ nữ này bị bệnh tâm thần, người nhà cô ta nói cô ta tìm đủ mọi cách để giết đứa trẻ trong bụng."
“Tôi không bị thần kinh, thả tôi ra!” Thì ra tất cả mọi chuyện đều do cô chị kia đứng sau!
Thậm chí còn nói với bác sĩ rằng cô bị tâm thần, chẳng trách cho cô dùng thuốc mê, đây là sợ cô tỉnh táo sẽ không đồng ý phá thai!
"Sao hôm nay nhiều bệnh thần kinh như vậy, nơi này có một người, bên ngoài còn có người ầm ĩ —— ngươi đừng làm loạn, ngươi không bị bệnh thần kinh, ngươi là tiểu tiên nữ, tiểu tiên nữ sau khi tiêm mới được gặp Ngọc Hoàng."
Bác sĩ gây mê đang phối hợp dỗ dành, thuốc mê rất ít, không nhiều người dùng thuốc mê để phá thai đâu.
Trong tuyệt vọng, cô hô lên cái tên đã đè nặng trong lòng nhiều năm.
"Vu Cảnh Đình, anh đang ở đâu?"
(hét chương)
tác giả: Nữu Nữu Mật
edit: nguyenna
-----
Trên bàn mổ tại bệnh viện thị xã không một mảnh vải vô trùng, dưới hạ thể được lót tầng tầng giấy vệ sinh.
Nhìn mấy dụng cụ phẫu thuật moi móc, cô cảm giác rất xấu, sờ mấy thứ cứng dưới thân, có vẻ tiện sử dụng nhưng quá nhiều vi khuẩn.
Mấy thứ này mà cũng được lót làm phẫu thuật sao, nhỡ nhiễm trùng thì sao?
Chờ đã, tại sao cái cảm giác này rất chân thật? ! Trần Hàm Tuệ trợn to mắt, không chút suy nghĩ tự tát mình một cái.
Bang!
Âm thanh giòn giã vang vọng trong phòng mổ đơn sơ.
Đau quá! Đây không phải mơ!
Cô trọng sinh về năm 20 tuổi, ở cái niên đại 80!
“Thành thật nằm xuống, bác sĩ gây mê sẽ tới ngay, đừng chậm trễ cho chúng ta làm việc!” Nữ bác sĩ bất mãn nói.
Hàm Tuệ ngồi dậy, bằng tốc độ nhanh nhất có thể đem quần mặc vào.
"Ta sẽ không làm phẫu thuật, đứa nhỏ này ta muốn lưu lại."
Hiện tại là đầu mùa đông, phía Đông Bắc đã đóng băng.
Trong quần có một lớp lông dày, bên dưới người còn có một đống giấy vệ sinh, mặc vào rất tốn công.
Hai bác sĩ thấy cô định bỏ chạy, một tay đem cô trở lại bàn mổ.
"Mau nằm xuống đừng có lộn xộn!"
Hàm Tuệ liều mạng giãy giụa, trông cô có da có thịt, sức lực cũng không lớn lắm, không thể bật lại 2 người kia.
Bị người ấn lên bàn mổ, chân nhấc lên trông như con lợn đang chờ bị giết thịt trong dịp Tết Nguyên Đán.
Cảnh tượng này không xa lạ gì với Trần Hàm Tuệ.
Cô thường mơ thấy cái cảnh này.
Đây là phòng bệnh trên thị trấn, nơi cơn ác mộng của cô bắt đầu.
Cô bị chị gái lừa tới đây phá thai, sau đó bị nhiễm trùng dẫn đến vô sinh suốt đời.
Người mẹ kế gả vì 200 đồng lễ hỏi, liền đem cô gả cho tên lưu manh có tiếng trong thôn.
Lưu manh chơi bời lêu lổng, lại tạo người rất tốt, kết hôn mới vừa một tháng cô liền có thai.
Một ngày nọ, bụng cô đau dữ dội, tên ác bá kia không có ở nhà.
Cô chị “tốt bụng” đem cô đi khám, nói là thuốc giữ thai, sau khi truyền dịch cô ngủ thiếp đi, lúc tỉnh dậy đứa bé đã mất.
Cô cho rằng mấy người bác sĩ kia đang cứu con mình, nhưng bọn họ lại phá thai!
Hài tử mất rồi, tên ác bá đập phá bệnh viện, bị bắt nhốt nửa tháng, lúc đấy cô vô cùng sợ hãi, sợ khi khi hắn được thả ra sẽ đánh chết cô.
Suốt đêm chạy vào trong thành, còn tưởng rằng mình đã thoát khỏi cuộc hôn nhân nghẹt thở tuyệt vọng.
Không nghĩ tới, sau khi rời khỏi tên ác bá kia, cuộc sống mấy chục năm sau của cô còn tồi tệ hơn cả chết.
Cho đến khi bị người khác hại chết cô mới biết, sau khi cô rời đi hắn vẫn luôn tìm mình khắp nơi.
Sau khi biết cô bị hại chết, hắn đã tìm mọi cách để trả thù cho cô.
Người đàn ông mà cô coi như ác ma lại là người duy nhất trên thế giới này để ý đến cô.
Cô sẽ hay mơ thấy đứa con xui xẻo của mình dang tay gọi mẹ, mơ thấy tên lưu manh kia nửa đêm trộm dưa, quát cô mau ăn, nhưng khi tỉnh dậy mọi thứ đã không còn, chỉ còn cô lẻ loi đơn độc ở đây.
Cô bây giờ đã sống lại, cô muốn giữ lại đứa trẻ này, đời này cùng chung sống với nam nhân kia.
Hai bác sĩ muốn cởi quần lót của cô, tay chân cô di chuyển không cho họ toại nguyện.
Bác sĩ mệt đến mức thở hổn hển.
Cánh cửa mở ra, bác sĩ gây mê bước vào,là một người đàn ông.
"Lão Lưu, tiêm thuốc mê cho cô ta."
" Ầm ĩ cái gì?"
"Người phụ nữ này bị bệnh tâm thần, người nhà cô ta nói cô ta tìm đủ mọi cách để giết đứa trẻ trong bụng."
“Tôi không bị thần kinh, thả tôi ra!” Thì ra tất cả mọi chuyện đều do cô chị kia đứng sau!
Thậm chí còn nói với bác sĩ rằng cô bị tâm thần, chẳng trách cho cô dùng thuốc mê, đây là sợ cô tỉnh táo sẽ không đồng ý phá thai!
"Sao hôm nay nhiều bệnh thần kinh như vậy, nơi này có một người, bên ngoài còn có người ầm ĩ —— ngươi đừng làm loạn, ngươi không bị bệnh thần kinh, ngươi là tiểu tiên nữ, tiểu tiên nữ sau khi tiêm mới được gặp Ngọc Hoàng."
Bác sĩ gây mê đang phối hợp dỗ dành, thuốc mê rất ít, không nhiều người dùng thuốc mê để phá thai đâu.
Trong tuyệt vọng, cô hô lên cái tên đã đè nặng trong lòng nhiều năm.
"Vu Cảnh Đình, anh đang ở đâu?"
(hét chương)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.