[Thập Niên 80] Thiên Kim Sa Sút Gả Cho Xưởng Trưởng Nuôi Con
Chương 17: Ba Đứa Con (1)
Trà Trà Nịnh Mông
27/03/2024
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Trong vài giây mà Tô Vãn Nghiên khiếp sợ mấy lần, hàng mi dài của cô khẽ run lên: Như vậy mà đã có con rồi sao?
Lại còn nuôi dưỡng như chó hoang nữa chứ?
Tưởng Lệ Đình bỗng nói: “Tôi chưa có con, đây là con trai của anh cả anh, anh cả và chị dâu tôi không ở chung nhà, nên anh chịu trách nhiệm nuôi nấng.
Vốn phải do anh cả và chị dâu cả nuôi, nhưng bây giờ họ đã ly tán nên cũng mặc kệ bọn họ rồi.
Ba mẹ anh cũng đã lớn tuổi, xem ra cũng muốn nhường lại việc chăm sóc Tưởng Thâm và Tưởng Trầm.” Tưởng Lệ Đình giải thích xong thì nói hướng vào trong nhà: “Tưởng Thâm và Tưởng Trầm, bế Nha Nha đi, mau mang chăn, nôi và giường của mấy đứa đi, sau không được ở lại phòng của chú nữa.”
Bỗng nhiên, có hai cậu bé tầm bảy tuổi và hơn bốn tuổi xuất hiện ở cửa ra vào. Thân hình xanh xao vàng vọt, dưới ánh sáng trông gầy đến mức có thể ngã khuỵu bất cứ lúc nào.
Hai đứa trẻ, đứa nhỏ hơn chịu trách nhiệm vào nhà ôm lấy chăn màn, đứa lớn bế Nha Nha lên, nhìn thấy Tô Vãn Nghiên cũng không lên tiếng.
Tưởng Lệ Đình tặc lưỡi, vẻ mặt không vui nói: “Tiểu tử thối câm à? Gọi mẹ đi.”
Ánh mắt của Tưởng Thâm hơi nheo lại, yếu ớt lên tiếng: “Mẹ.”
Tay chân Tô Vãn Nghiên nhất thời luống cuống, dù sao mình cũng không lớn hơn đứa trẻ mấy tuổi.
Vài giây sau, cô bỗng bị Tưởng Lệ Đình dẫn vào trong phòng: “Kệ mấy đứa nhỏ, hai ta nhanh đi ngủ thôi.”
Tai của Tô Vãn Nghiên hơi hồng, nghiêng đầu đi vào trong phòng khách chỉ thấy căn phòng tương đối đơn giản. Một chiếc giường lớn và chiếc tủ quần áo ở góc phòng.
Chiếc Tivi thương hiệu Panda bày ở đối diện giường, và chiếc quạt điện thương hiệu Trường Thành đang thổi gió mát.
Dép lê thì bị vứt mỗi nơi một chiếc, báo và giấy vệ sinh thì bừa bãi nhét vào tủ ở đầu giường, đây rõ ràng thể hiện cách sống cẩu thả của Tưởng Lệ Đình.
Lúc này, cậu bé hơn bốn tuổi đang loay hoay đẩy chiếc giường nhỏ còn cao hơn mình ra ngoài.
Tưởng Lệ Đình không thèm động tay, thúc giục: “Nhanh lên, sao loay hoay mãi thế.”
Tưởng Trầm sợ đến nỗi tay chân luống cuống.
Tô Vãn Nghiên biết hắn sau này cũng sẽ ra tay đánh mình, cô không nhịn được, bèn giúp cậu bé kéo ra ngoài.
Cậu bé giơ tay che đầu tạo thành hình vung nồi, rụt rè nhìn cô một cái.
Vừa nãy bên ngoài trời tối, không nhìn rõ, bây giờ mới để ý cô thật xinh đẹp.
Hắn bỗng trợn trừng đôi mắt.
“Đêm nay hai đứa ngủ ở chỗ bà, ngày mai chú chuyển lên lầu, thì mấy đứa lại chuyển vào.”
Tưởng Lệ Đình nói xong, bèn kéo chiếc giường nhỏ ra, rồi kéo Tô Vãn Nghiên vào trong phòng.
Hắn khóa cửa lại, nhanh chóng mà kéo chiếc rèm hoa màu xanh nhạt lại, nói: “Nghiên Nghiên, ba của em đem em gán sạch nợ rồi, giờ em đã là vợ anh, tuy rằng đêm nay anh sẽ muốn em nhưng cũng không thể thiếu hôn lễ, sẽ tổ chức vào cuối tháng. Cũng chỉ còn hơn một tuần nữa, vì vậy hai chúng ta xem như danh chính ngôn thuận.
Bây giờ em nằm nghỉ ngơi đi, đợt lát nữa hai ta xong việc rồi anh nấu nước cho em tắm rửa.”
Trong vài giây mà Tô Vãn Nghiên khiếp sợ mấy lần, hàng mi dài của cô khẽ run lên: Như vậy mà đã có con rồi sao?
Lại còn nuôi dưỡng như chó hoang nữa chứ?
Tưởng Lệ Đình bỗng nói: “Tôi chưa có con, đây là con trai của anh cả anh, anh cả và chị dâu tôi không ở chung nhà, nên anh chịu trách nhiệm nuôi nấng.
Vốn phải do anh cả và chị dâu cả nuôi, nhưng bây giờ họ đã ly tán nên cũng mặc kệ bọn họ rồi.
Ba mẹ anh cũng đã lớn tuổi, xem ra cũng muốn nhường lại việc chăm sóc Tưởng Thâm và Tưởng Trầm.” Tưởng Lệ Đình giải thích xong thì nói hướng vào trong nhà: “Tưởng Thâm và Tưởng Trầm, bế Nha Nha đi, mau mang chăn, nôi và giường của mấy đứa đi, sau không được ở lại phòng của chú nữa.”
Bỗng nhiên, có hai cậu bé tầm bảy tuổi và hơn bốn tuổi xuất hiện ở cửa ra vào. Thân hình xanh xao vàng vọt, dưới ánh sáng trông gầy đến mức có thể ngã khuỵu bất cứ lúc nào.
Hai đứa trẻ, đứa nhỏ hơn chịu trách nhiệm vào nhà ôm lấy chăn màn, đứa lớn bế Nha Nha lên, nhìn thấy Tô Vãn Nghiên cũng không lên tiếng.
Tưởng Lệ Đình tặc lưỡi, vẻ mặt không vui nói: “Tiểu tử thối câm à? Gọi mẹ đi.”
Ánh mắt của Tưởng Thâm hơi nheo lại, yếu ớt lên tiếng: “Mẹ.”
Tay chân Tô Vãn Nghiên nhất thời luống cuống, dù sao mình cũng không lớn hơn đứa trẻ mấy tuổi.
Vài giây sau, cô bỗng bị Tưởng Lệ Đình dẫn vào trong phòng: “Kệ mấy đứa nhỏ, hai ta nhanh đi ngủ thôi.”
Tai của Tô Vãn Nghiên hơi hồng, nghiêng đầu đi vào trong phòng khách chỉ thấy căn phòng tương đối đơn giản. Một chiếc giường lớn và chiếc tủ quần áo ở góc phòng.
Chiếc Tivi thương hiệu Panda bày ở đối diện giường, và chiếc quạt điện thương hiệu Trường Thành đang thổi gió mát.
Dép lê thì bị vứt mỗi nơi một chiếc, báo và giấy vệ sinh thì bừa bãi nhét vào tủ ở đầu giường, đây rõ ràng thể hiện cách sống cẩu thả của Tưởng Lệ Đình.
Lúc này, cậu bé hơn bốn tuổi đang loay hoay đẩy chiếc giường nhỏ còn cao hơn mình ra ngoài.
Tưởng Lệ Đình không thèm động tay, thúc giục: “Nhanh lên, sao loay hoay mãi thế.”
Tưởng Trầm sợ đến nỗi tay chân luống cuống.
Tô Vãn Nghiên biết hắn sau này cũng sẽ ra tay đánh mình, cô không nhịn được, bèn giúp cậu bé kéo ra ngoài.
Cậu bé giơ tay che đầu tạo thành hình vung nồi, rụt rè nhìn cô một cái.
Vừa nãy bên ngoài trời tối, không nhìn rõ, bây giờ mới để ý cô thật xinh đẹp.
Hắn bỗng trợn trừng đôi mắt.
“Đêm nay hai đứa ngủ ở chỗ bà, ngày mai chú chuyển lên lầu, thì mấy đứa lại chuyển vào.”
Tưởng Lệ Đình nói xong, bèn kéo chiếc giường nhỏ ra, rồi kéo Tô Vãn Nghiên vào trong phòng.
Hắn khóa cửa lại, nhanh chóng mà kéo chiếc rèm hoa màu xanh nhạt lại, nói: “Nghiên Nghiên, ba của em đem em gán sạch nợ rồi, giờ em đã là vợ anh, tuy rằng đêm nay anh sẽ muốn em nhưng cũng không thể thiếu hôn lễ, sẽ tổ chức vào cuối tháng. Cũng chỉ còn hơn một tuần nữa, vì vậy hai chúng ta xem như danh chính ngôn thuận.
Bây giờ em nằm nghỉ ngơi đi, đợt lát nữa hai ta xong việc rồi anh nấu nước cho em tắm rửa.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.