[Thập Niên 80] Thiên Kim Sa Sút Gả Cho Xưởng Trưởng Nuôi Con
Chương 47: Có Cần Phải Làm Tôi Xấu Hổ Như Vậy Không? (1)
Trà Trà Nịnh Mông
27/03/2024
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Hắn nhớ lại trước kia, thở dài một tiếng, giọng điệu tốt hơn trước: “Được rồi, đều là lỗi của con, nhưng con của mẹ lại thích cô ấy, muốn cùng cô ấy kết hôn, về sau cùng nhau yên ổn sống chung không được sao?
Mẹ xem mỗi lần mẹ cãi nhau, ba con đều sẽ theo ý mẹ, nhưng vợ con cũng chỉ có con là chỗ dựa duy nhất trong nhà này thôi.
Nếu ngay cả con cũng đứng về phía mẹ, thì cô ấy rất đáng thương, con của con có thể thích con không? Những ngày ấy sao có thể trôi qua chứ?”
Tô Vãn Nghiên nhắm mắt.
Cảm thấy những lời an ủi của Tưởng Lệ Đình không có chút tác dụng nào, có thể hiểu rõ, sở dĩ Châu Thải Phượng đối xử với cô không tốt là vì quá coi trọng Tưởng Lệ Đình rồi, mà coi bản thân cô là nguyên nhân phá vỡ sự yên bình của cái nhà này.
Thế nhưng việc bỏ qua vấn đề này không phải mình cô có thể quyết định được.
Bảo Bảo bò tới bên chân Tô Vãn Nghiên, nắm lấy quần của cô, khuôn mặt nhỏ nhắn ngẩng lên như muốn ôm một cái, trong miệng còn gọi: “Mẹ ~ mẹ ~ ôm.”
Tô Vãn Nghiên đỡ Bảo Bảo đứng dậy, vỗ nhẹ quần áo của cô bé, cũng không phát ra tiếng động.
Tưởng Trụ bê thức ăn lên, bất đắc dĩ nói: “Tranh thủ ăn cơm đi, rồi bình tĩnh lại sau.”
Tô Vãn Nghiên được Tưởng Lệ Đình đẩy vào sát bàn ăn, nhìn lướt qua, cô không muốn ăn.
Trên bàn, món gà kho thì nhiều ớt, nấu trắng ởn mà đáy nồi còn cặn đen.
Món mì bò thì sợi thái không rõ hình dạng, thả thêm vài quả ớt cay.
Hai món rau ngược lại thì không cho ớt, nhưng được xào như thả suông vào nước, chỉ có thịt vịt nướng đi mua là có màu vàng óng, bóng loáng.
Tưởng Lệ Đình từ nhỏ đã ăn quen, không hề cảm thấy không ổn, hỏi: “Con nhớ còn có thịt dê mà?”
“Nấu nhiều vậy ăn sao hết? Buổi tối nấu tiếp cũng được.”
Châu Thải Phượng tức thì tức, nhưng suy cho cùng là con trai dứt ruột đẻ ra, gắp một cái đùi gà thả vào trong bát.
Hơn nữa bình thường bà cũng không nỡ làm nhiều món thịt như vậy, có con trai yêu quý ở nhà ăn cơm, muốn cho hắn ăn càng nhiều càng tốt.
Tưởng Lệ Đình và Tô Vãn Nghiên lần lượt ngồi xuống, hắn gắp đùi gà bỏ vào bát cô: “Vợ, em tranh thủ ăn đi, để Nha Nha xuống đất là được rồi.”
Tô Vãn Nghiên thoáng nhìn khuôn mặt lạnh lùng của Châu Thải Phượng, căn bản không muốn vì chuyện này mà lớn nhở trong nhà cãi nhau, bèn từ chối: “Không cần, tôi không thích ăn thịt gà, anh ăn trước đi.”
Cô không buông Nha Nha xuống đất, Tưởng Nha Nha nhìn thấy đùi gà, nước miếng chảy ra, sốt ruột thò tay ra lấy: “Mẹ, muốn ~ muốn.”
“Vợ, em ăn trước đi, anh bế cho.”
Tưởng Lệ Đình không phát hiện Nha Nha rất muốn ăn, không đưa đùi gà cho cô bé.
Hơn nữa động tác bế trẻ con cũng rất cứng ngắc, trông rất giống bọn buôn người, đương nhiên đây là lần đầu tiên hắn bế trẻ con.
Hắn nhớ lại trước kia, thở dài một tiếng, giọng điệu tốt hơn trước: “Được rồi, đều là lỗi của con, nhưng con của mẹ lại thích cô ấy, muốn cùng cô ấy kết hôn, về sau cùng nhau yên ổn sống chung không được sao?
Mẹ xem mỗi lần mẹ cãi nhau, ba con đều sẽ theo ý mẹ, nhưng vợ con cũng chỉ có con là chỗ dựa duy nhất trong nhà này thôi.
Nếu ngay cả con cũng đứng về phía mẹ, thì cô ấy rất đáng thương, con của con có thể thích con không? Những ngày ấy sao có thể trôi qua chứ?”
Tô Vãn Nghiên nhắm mắt.
Cảm thấy những lời an ủi của Tưởng Lệ Đình không có chút tác dụng nào, có thể hiểu rõ, sở dĩ Châu Thải Phượng đối xử với cô không tốt là vì quá coi trọng Tưởng Lệ Đình rồi, mà coi bản thân cô là nguyên nhân phá vỡ sự yên bình của cái nhà này.
Thế nhưng việc bỏ qua vấn đề này không phải mình cô có thể quyết định được.
Bảo Bảo bò tới bên chân Tô Vãn Nghiên, nắm lấy quần của cô, khuôn mặt nhỏ nhắn ngẩng lên như muốn ôm một cái, trong miệng còn gọi: “Mẹ ~ mẹ ~ ôm.”
Tô Vãn Nghiên đỡ Bảo Bảo đứng dậy, vỗ nhẹ quần áo của cô bé, cũng không phát ra tiếng động.
Tưởng Trụ bê thức ăn lên, bất đắc dĩ nói: “Tranh thủ ăn cơm đi, rồi bình tĩnh lại sau.”
Tô Vãn Nghiên được Tưởng Lệ Đình đẩy vào sát bàn ăn, nhìn lướt qua, cô không muốn ăn.
Trên bàn, món gà kho thì nhiều ớt, nấu trắng ởn mà đáy nồi còn cặn đen.
Món mì bò thì sợi thái không rõ hình dạng, thả thêm vài quả ớt cay.
Hai món rau ngược lại thì không cho ớt, nhưng được xào như thả suông vào nước, chỉ có thịt vịt nướng đi mua là có màu vàng óng, bóng loáng.
Tưởng Lệ Đình từ nhỏ đã ăn quen, không hề cảm thấy không ổn, hỏi: “Con nhớ còn có thịt dê mà?”
“Nấu nhiều vậy ăn sao hết? Buổi tối nấu tiếp cũng được.”
Châu Thải Phượng tức thì tức, nhưng suy cho cùng là con trai dứt ruột đẻ ra, gắp một cái đùi gà thả vào trong bát.
Hơn nữa bình thường bà cũng không nỡ làm nhiều món thịt như vậy, có con trai yêu quý ở nhà ăn cơm, muốn cho hắn ăn càng nhiều càng tốt.
Tưởng Lệ Đình và Tô Vãn Nghiên lần lượt ngồi xuống, hắn gắp đùi gà bỏ vào bát cô: “Vợ, em tranh thủ ăn đi, để Nha Nha xuống đất là được rồi.”
Tô Vãn Nghiên thoáng nhìn khuôn mặt lạnh lùng của Châu Thải Phượng, căn bản không muốn vì chuyện này mà lớn nhở trong nhà cãi nhau, bèn từ chối: “Không cần, tôi không thích ăn thịt gà, anh ăn trước đi.”
Cô không buông Nha Nha xuống đất, Tưởng Nha Nha nhìn thấy đùi gà, nước miếng chảy ra, sốt ruột thò tay ra lấy: “Mẹ, muốn ~ muốn.”
“Vợ, em ăn trước đi, anh bế cho.”
Tưởng Lệ Đình không phát hiện Nha Nha rất muốn ăn, không đưa đùi gà cho cô bé.
Hơn nữa động tác bế trẻ con cũng rất cứng ngắc, trông rất giống bọn buôn người, đương nhiên đây là lần đầu tiên hắn bế trẻ con.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.