[Thập Niên 80] Thiên Kim Sa Sút Gả Cho Xưởng Trưởng Nuôi Con
Chương 2: Lấy Cô Gán Nợ (2)
Trà Trà Nịnh Mông
18/01/2024
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Sắc mặt Tô Vãn Nghiên trong trẻo lạnh lùng bước vào trong sân toàn là hoa khô, dường như đã sớm quen với tính toán nhỏ nhặt của bà ta, lạnh nhạt nói: “Không nói đến chuyện khác, bà cũng yêu tiền thì người ta có thể ngốc đến mức đó được sao? Bây giờ cưới vợ cao nhất cũng mới ngàn tám trăm tệ, bốn ngàn tệ kia cũng đủ để anh ta cưới bốn, năm người trở về.”
Lý Thúy Lam chưa từ bỏ ý định mà nhìn cô, mái tóc đen của cô dài đến eo, da thịt trắng như tuyết, Khuôn mặt nhỏ xinh đẹp, lưng thẳng tắp đứng ở trong đống bừa bộn, khí chất cao nhã thướt tha thuộc danh môn vọng tộc, dù mới 18 tuổi nhưng vẫn khiến người ta không thể bỏ qua, mặc dù trong lòng Lý Thúy Lam không thích đứa con chồng này, nhưng mỗi lần nhìn thấy gương mặt này thì bà ta vẫn cảm thấy giật mình, bà ta cố gắng gạt ra một nụ cười, thương lượng: “Nghiên Nghiên, con nhìn cậu ta mở xưởng may, nếu không thì con đừng đi học nữa, đầu tiên là lấy danh nghĩa gán nợ xin việc làm, sau đó con lại chủ động với cậu ta một chút, không phải ai đến trước được trước sao, chỉ cần cậu ta coi trọng con thì những người khác không là gì cả.”
Tô Niệm Niệm mới bảy tuổi, dáng dấp trắng trắng mập mập, rất giống con búp bê biểu tượng, cô bé nhăn mũi nhỏ, thái độ trở nên tức giận, gào thét nói: “Không phải trước đây bà đến tiệm cơm của ba tôi đi làm, dựa vào chiêu này mới mang theo con gái tiến vào sao, bây giờ bà còn muốn để chị gái tôi làm như vậy, vậy tại sao bà không để con gái của bà gả đi, có chuyện tốt gì cũng để cho bà chiếm.”
Đương nhiên là Lý Thúy Lam sẽ không đẩy con gái mình vào trong hố lửa, bà ta bị làm mất mặt, nhưng vẫn không thể hủy hoại hình tượng của mình, nói với Tô Quốc Chí: “Lão Tô, ông xem con nhóc này...”
“Được rồi, tôi sẽ ra ngoài nghĩ cách kiếm tiền, bà đừng làm chuyện gì khác.”
Tô Quốc Chí không đợi bà ta nói xong thì bất thình lình lên tiếng đánh gãy, sau đó đi ra ngoài.
Tô Vãn Nghiên nhăn mày, trên gương mặt xinh đẹp là sự cô đơn, trăm năm trước, nhà cô chính là gia đình giàu nhất huyện thành Đại Phong, ông nội hi sinh cho đất nước, còn ông cố thì đã dùng tài sản gia đình cứu trợ cả huyện thành mấy lần trong những thời kỳ hạn hán, nhưng cuối cùng vẫn không thể chạy thoát không ai giàu ba họ, trong nhà phá sản, ba mẹ ly hôn vì vấn đề sống trong nước và ngoài nước, từ đó, cả nhà đến kinh thành phát triển.
Tô Quốc Chí cũng lập gia đình mà khoảng thời gian trước công việc kinh doanh không tốt, trở về quê nhà dự định mở khách sạn lớn, kết quả Tô Kim Căn đưa Tô Quốc Chí đi mượn tiền của Tưởng Lệ Tòa, sau đó liền bị Tô Kim Căn đánh ngất xỉu cướp hết tài sản.
Sắc mặt Tô Vãn Nghiên trong trẻo lạnh lùng bước vào trong sân toàn là hoa khô, dường như đã sớm quen với tính toán nhỏ nhặt của bà ta, lạnh nhạt nói: “Không nói đến chuyện khác, bà cũng yêu tiền thì người ta có thể ngốc đến mức đó được sao? Bây giờ cưới vợ cao nhất cũng mới ngàn tám trăm tệ, bốn ngàn tệ kia cũng đủ để anh ta cưới bốn, năm người trở về.”
Lý Thúy Lam chưa từ bỏ ý định mà nhìn cô, mái tóc đen của cô dài đến eo, da thịt trắng như tuyết, Khuôn mặt nhỏ xinh đẹp, lưng thẳng tắp đứng ở trong đống bừa bộn, khí chất cao nhã thướt tha thuộc danh môn vọng tộc, dù mới 18 tuổi nhưng vẫn khiến người ta không thể bỏ qua, mặc dù trong lòng Lý Thúy Lam không thích đứa con chồng này, nhưng mỗi lần nhìn thấy gương mặt này thì bà ta vẫn cảm thấy giật mình, bà ta cố gắng gạt ra một nụ cười, thương lượng: “Nghiên Nghiên, con nhìn cậu ta mở xưởng may, nếu không thì con đừng đi học nữa, đầu tiên là lấy danh nghĩa gán nợ xin việc làm, sau đó con lại chủ động với cậu ta một chút, không phải ai đến trước được trước sao, chỉ cần cậu ta coi trọng con thì những người khác không là gì cả.”
Tô Niệm Niệm mới bảy tuổi, dáng dấp trắng trắng mập mập, rất giống con búp bê biểu tượng, cô bé nhăn mũi nhỏ, thái độ trở nên tức giận, gào thét nói: “Không phải trước đây bà đến tiệm cơm của ba tôi đi làm, dựa vào chiêu này mới mang theo con gái tiến vào sao, bây giờ bà còn muốn để chị gái tôi làm như vậy, vậy tại sao bà không để con gái của bà gả đi, có chuyện tốt gì cũng để cho bà chiếm.”
Đương nhiên là Lý Thúy Lam sẽ không đẩy con gái mình vào trong hố lửa, bà ta bị làm mất mặt, nhưng vẫn không thể hủy hoại hình tượng của mình, nói với Tô Quốc Chí: “Lão Tô, ông xem con nhóc này...”
“Được rồi, tôi sẽ ra ngoài nghĩ cách kiếm tiền, bà đừng làm chuyện gì khác.”
Tô Quốc Chí không đợi bà ta nói xong thì bất thình lình lên tiếng đánh gãy, sau đó đi ra ngoài.
Tô Vãn Nghiên nhăn mày, trên gương mặt xinh đẹp là sự cô đơn, trăm năm trước, nhà cô chính là gia đình giàu nhất huyện thành Đại Phong, ông nội hi sinh cho đất nước, còn ông cố thì đã dùng tài sản gia đình cứu trợ cả huyện thành mấy lần trong những thời kỳ hạn hán, nhưng cuối cùng vẫn không thể chạy thoát không ai giàu ba họ, trong nhà phá sản, ba mẹ ly hôn vì vấn đề sống trong nước và ngoài nước, từ đó, cả nhà đến kinh thành phát triển.
Tô Quốc Chí cũng lập gia đình mà khoảng thời gian trước công việc kinh doanh không tốt, trở về quê nhà dự định mở khách sạn lớn, kết quả Tô Kim Căn đưa Tô Quốc Chí đi mượn tiền của Tưởng Lệ Tòa, sau đó liền bị Tô Kim Căn đánh ngất xỉu cướp hết tài sản.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.