[Thập Niên 80] Thiên Kim Sa Sút Gả Cho Xưởng Trưởng Nuôi Con
Chương 11: Tôi…Tôi Muốn Cô Ấy (1)
Trà Trà Nịnh Mông
27/03/2024
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Tô Vãn Nghiên xấu hổ, không kìm được cơn tức: “…”
Mà Lý Thúy Lam rất sợ không giữ được nhà, sốt ruột nói: “Không phải, Nghiên Nghiên rất xinh đẹp, nhưng chưa từng làm mấy việc nội trợ cơm nước. Những cái khác đều làm rất tốt, cậu không thiệt đâu.”
Ánh mắt của Tưởng Lệ Đình như bắn ra lửa, khuôn mặt đẹp trai lạnh lùng, nghiêm túc nói: “Mẹ kiếp, phụ nữ mà cơm cũng không biết nấu, lười như vậy còn muốn tôi xóa nợ?
Tôi thấy bà muốn tìm tổ tông cho lão tử, tôi bây giờ, muốn phụ nữ như nào mà không được?
Như vậy cũng được cho bà đấy, muốn xóa bốn nghìn đồng tiền nợ, còn dùng phế vật đưa cho lão tử.”
Bùi Dạ cũng hiểu được nhà này có ý sỉ nhục Tưởng Lệ Đình, vừa định nói thêm hai câu.
Trong lúc lơ đãng, thoáng nhìn thấy Tô Vãn Nghiên đang đứa trong bếp đang nhíu mày buồn phiền.
Đôi mắt hắn kinh hãi, cuống quít lấy cùi chỏ ấn vào khuỷu tay của Tưởng Lệ Đình: Duyên phận này, hoàn toàn do hắn làm hỏng rồi.
“Làm gì vậy? Lão tử đang tính nợ…”
Tưởng Lệ Đình bực mình quay đầu lại.
Đúng lúc Tô Vãn Nghiên ngước đôi mắt xinh đẹp ướt át nhìn lên với vẻ mặt buồn bã.
Trong chốc lát, bốn mắt đối diện với nhau, thời gian dài dằng dặc bỗng dưng ngừng lại.
Giọng nói mạnh mẽ của Tưởng Lệ Đình bỗng vang lên, mọi người như bị trúng đòn, đầu óc rối bời.
Sau khi trấn tĩnh lại thì đã ý thức được những lời của mình đã sỉ nhục khiến cô khóc, tay chân hắn bỗng luống cuống, hoàn toàn không còn dáng vẻ hung hăng lúc trước.
Tô Quốc Chí bị hắn nắm chặt cổ áo, đầu óc tức giận đến choáng váng, huyết áp tăng cao, thiếu chút nữa là không thở nổi.
Châu Lực ở bên cạnh không chú ý đến hoàn cảnh của hai người nên vẫn còn đang nói luôn mồm.
“Đúng đấy, anh Đình của chúng tôi sau này cưới vợ, một xu cũng không mất thì có rất nhiều lựa chọn đấy.
Con gái các người cái gì cũng không biết chẳng khác nào phế vật, có cho thì anh Đình cũng không cần.”
Một tay Tưởng Lệ Đình vẫn còn nắm cổ áo của Tô Quốc Chí, hắn đột nhiên kích động nói: “Muốn, tôi muốn cô ấy, tôi bây giờ sẽ sai người đi đặt tiệc rượu luôn, hôm nay tôi sẽ phải động… không đúng…kết hôn.”
Tiền đối với hắn trước nay rất quan trọng, có thể thấy cô trong giây lát, dù biết bốn nghìn đồng tiền sính lễ này giá cao ngất trời, nhưng hắn rất muốn có cô.
Thậm chí hắn biết là hôm nay đã đắc tội hoàn toàn với Tô Vãn Nghiên rồi. Nếu như bình thường theo đuổi, hắn chỉ sợ suốt đời không động được vào vạt áo của cô. Vì thế cơ hội bày ra trước mắt thì tuyệt đối không được bỏ qua.
Giây phút này, trong sảnh đều yên lặng, thần sắc mọi người không giống nhau. Mọi người hình như đều có suy nghĩ riêng. Châu Lực cho rằng mình nghe nhầm, không tin nổi mà nghiêng đầu nhìn hắn.
Đúng lúc trông thấy Tô Vãn Nghiên, ánh mắt hắn đang tự hỏi thì lập tức thanh minh: “Ôi, tôi đi đến nhà hàng giúp anh đặt tiệc rượu đây.”
Tô Vãn Nghiên xấu hổ, không kìm được cơn tức: “…”
Mà Lý Thúy Lam rất sợ không giữ được nhà, sốt ruột nói: “Không phải, Nghiên Nghiên rất xinh đẹp, nhưng chưa từng làm mấy việc nội trợ cơm nước. Những cái khác đều làm rất tốt, cậu không thiệt đâu.”
Ánh mắt của Tưởng Lệ Đình như bắn ra lửa, khuôn mặt đẹp trai lạnh lùng, nghiêm túc nói: “Mẹ kiếp, phụ nữ mà cơm cũng không biết nấu, lười như vậy còn muốn tôi xóa nợ?
Tôi thấy bà muốn tìm tổ tông cho lão tử, tôi bây giờ, muốn phụ nữ như nào mà không được?
Như vậy cũng được cho bà đấy, muốn xóa bốn nghìn đồng tiền nợ, còn dùng phế vật đưa cho lão tử.”
Bùi Dạ cũng hiểu được nhà này có ý sỉ nhục Tưởng Lệ Đình, vừa định nói thêm hai câu.
Trong lúc lơ đãng, thoáng nhìn thấy Tô Vãn Nghiên đang đứa trong bếp đang nhíu mày buồn phiền.
Đôi mắt hắn kinh hãi, cuống quít lấy cùi chỏ ấn vào khuỷu tay của Tưởng Lệ Đình: Duyên phận này, hoàn toàn do hắn làm hỏng rồi.
“Làm gì vậy? Lão tử đang tính nợ…”
Tưởng Lệ Đình bực mình quay đầu lại.
Đúng lúc Tô Vãn Nghiên ngước đôi mắt xinh đẹp ướt át nhìn lên với vẻ mặt buồn bã.
Trong chốc lát, bốn mắt đối diện với nhau, thời gian dài dằng dặc bỗng dưng ngừng lại.
Giọng nói mạnh mẽ của Tưởng Lệ Đình bỗng vang lên, mọi người như bị trúng đòn, đầu óc rối bời.
Sau khi trấn tĩnh lại thì đã ý thức được những lời của mình đã sỉ nhục khiến cô khóc, tay chân hắn bỗng luống cuống, hoàn toàn không còn dáng vẻ hung hăng lúc trước.
Tô Quốc Chí bị hắn nắm chặt cổ áo, đầu óc tức giận đến choáng váng, huyết áp tăng cao, thiếu chút nữa là không thở nổi.
Châu Lực ở bên cạnh không chú ý đến hoàn cảnh của hai người nên vẫn còn đang nói luôn mồm.
“Đúng đấy, anh Đình của chúng tôi sau này cưới vợ, một xu cũng không mất thì có rất nhiều lựa chọn đấy.
Con gái các người cái gì cũng không biết chẳng khác nào phế vật, có cho thì anh Đình cũng không cần.”
Một tay Tưởng Lệ Đình vẫn còn nắm cổ áo của Tô Quốc Chí, hắn đột nhiên kích động nói: “Muốn, tôi muốn cô ấy, tôi bây giờ sẽ sai người đi đặt tiệc rượu luôn, hôm nay tôi sẽ phải động… không đúng…kết hôn.”
Tiền đối với hắn trước nay rất quan trọng, có thể thấy cô trong giây lát, dù biết bốn nghìn đồng tiền sính lễ này giá cao ngất trời, nhưng hắn rất muốn có cô.
Thậm chí hắn biết là hôm nay đã đắc tội hoàn toàn với Tô Vãn Nghiên rồi. Nếu như bình thường theo đuổi, hắn chỉ sợ suốt đời không động được vào vạt áo của cô. Vì thế cơ hội bày ra trước mắt thì tuyệt đối không được bỏ qua.
Giây phút này, trong sảnh đều yên lặng, thần sắc mọi người không giống nhau. Mọi người hình như đều có suy nghĩ riêng. Châu Lực cho rằng mình nghe nhầm, không tin nổi mà nghiêng đầu nhìn hắn.
Đúng lúc trông thấy Tô Vãn Nghiên, ánh mắt hắn đang tự hỏi thì lập tức thanh minh: “Ôi, tôi đi đến nhà hàng giúp anh đặt tiệc rượu đây.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.