[Thập Niên 80] Thiên Kim Sa Sút Gả Cho Xưởng Trưởng Nuôi Con
Chương 13: Tôi…Tôi Muốn Cô Ấy (3)
Trà Trà Nịnh Mông
27/03/2024
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Tô Quốc Chí liên tục thở dài, nhưng còn chưa kịp lên tiếng, Lý Thúy Lam đã ỷ vào cái bụng, biết rõ có thể bắt thóp được ông, lại sợ Tưởng Lệ Đình đổi ý, sốt ruột nói: “Nếu đã vậy, cậu tranh thủ đưa người đi đi, nợ nần coi như xóa nhé, về sau cũng đừng tìm nhà chúng tôi đòi tiền, chúng tôi không còn nợ nữa.”
Tưởng Lệ Đình cũng sợ Tô Quốc Chí đổi ý, vội vàng đem tiền đưa cho ông, rồi kéo tay Tô Vãn Nghiên đi ra ngoài.
Đôi tay thon mềm, tinh tế của cô trơn nhẵn, làm Tưởng Lệ Đình nghĩ đây là người quý như châu báu, sắp làm vợ của mình nên có chút mất bình tĩnh, đôi tai bỗng đỏ bừng: “Vợ, anh sẽ dẫn em về nhà, em không cần mang theo quần áo hay gì cả, tất cả đều không cần, ngày mai thay mới toàn bộ, chúng ta cái gì không có nhiều chứ quần áo là nhiều nhất.”
“Để tôi tự đi.”
Tô Vãn Nghiên cực kỳ chán ghét, rút tay ra, nhưng Tưởng Lệ Đình lại không buông, nắm càng chặt hơn, lời nói như thiêu đốt bên tai: “Em bây giờ là vợ anh rồi, phải cho anh nắm tay.”
Tô Vãn Nghiên lập tức nghẹn lời, biết là mình bị gán nợ, cũng không dám kháng cự, chỉ có thể cúi thấp đầu, mặc hắn xấu xa vuốt ve tay mình.
“Buông chị gái tôi ra, đồ lưu manh.”
Tô Niệm Niệm lao tới, bổ nhào về phía Tưởng Lệ Đình như một cục thịt, vừa khóc vừa nói.
Tưởng Lệ Đình nóng lòng đưa Tô Vãn Nghiên về nhà, đương nhiên không kiên nhẫn được, hắn túm lấy cổ áo của cô bé, dọa nạt: “Nhóc mắng ta lưu manh, có tin ta đánh cho một trận không?”
Tô Niệm Niệm bị dọa khóc “òa” lên, nước mắt nước mũi trào ra, co rúm lại nói: “Chị ơi, hắn sẽ đánh chị đấy.”
Tô Vãn Nghiêm ôm nàng trong lòng, đôi mắt đỏ hoe lườm Tưởng Lệ Đình, một giọt nước mắt rơi xuống vừa thê lương, vừa xinh đẹp.
Phải gả cho loại đàn ông du côn, lưu manh này, lại càng khiến cô vô cùng đau khổ.
Tưởng Lệ Đình không học hành sách vở, về sau đi lên từ việc kiếm tiền trong xã hội, đối mặt với cô gái mình thích làm sao có thể rụt rè. Hắn có chút lo lắng, đưa tay ôm sau lưng cô nói: “Vợ, đừng khóc nhé, anh chỉ dọa em một chút thôi, không định làm gì cả.”
Tô Vãn Nghiên vô cùng chán ghét, không thèm để ý loại đàn ông động tay động chân. Cô đẩy hắn ra, nghẹn ngào nói: “Đừng đụng vào tôi.”
Trong suy nghĩ của Tưởng Lệ Đình, Tô Quốc Chí đã đồng ý gán nợ rồi, vậy cô chính là người của hắn, đương nhiên là phải chạm.
Hắn chau mày, cũng không biết dỗ dành phụ nữ, bèn nói: “Em đã bị bán cho tôi rồi, thì chính là vợ tôi, tôi không chạm vào em thì chạm ai, nhanh lên cùng tôi về nhà.”
Tô Vãn Nghiên vừa tức, vừa xấu hổ, nước mắt không kìm được mà chảy xuống, căn bản không dám phản đối.
Tô Quốc Chí liên tục thở dài, nhưng còn chưa kịp lên tiếng, Lý Thúy Lam đã ỷ vào cái bụng, biết rõ có thể bắt thóp được ông, lại sợ Tưởng Lệ Đình đổi ý, sốt ruột nói: “Nếu đã vậy, cậu tranh thủ đưa người đi đi, nợ nần coi như xóa nhé, về sau cũng đừng tìm nhà chúng tôi đòi tiền, chúng tôi không còn nợ nữa.”
Tưởng Lệ Đình cũng sợ Tô Quốc Chí đổi ý, vội vàng đem tiền đưa cho ông, rồi kéo tay Tô Vãn Nghiên đi ra ngoài.
Đôi tay thon mềm, tinh tế của cô trơn nhẵn, làm Tưởng Lệ Đình nghĩ đây là người quý như châu báu, sắp làm vợ của mình nên có chút mất bình tĩnh, đôi tai bỗng đỏ bừng: “Vợ, anh sẽ dẫn em về nhà, em không cần mang theo quần áo hay gì cả, tất cả đều không cần, ngày mai thay mới toàn bộ, chúng ta cái gì không có nhiều chứ quần áo là nhiều nhất.”
“Để tôi tự đi.”
Tô Vãn Nghiên cực kỳ chán ghét, rút tay ra, nhưng Tưởng Lệ Đình lại không buông, nắm càng chặt hơn, lời nói như thiêu đốt bên tai: “Em bây giờ là vợ anh rồi, phải cho anh nắm tay.”
Tô Vãn Nghiên lập tức nghẹn lời, biết là mình bị gán nợ, cũng không dám kháng cự, chỉ có thể cúi thấp đầu, mặc hắn xấu xa vuốt ve tay mình.
“Buông chị gái tôi ra, đồ lưu manh.”
Tô Niệm Niệm lao tới, bổ nhào về phía Tưởng Lệ Đình như một cục thịt, vừa khóc vừa nói.
Tưởng Lệ Đình nóng lòng đưa Tô Vãn Nghiên về nhà, đương nhiên không kiên nhẫn được, hắn túm lấy cổ áo của cô bé, dọa nạt: “Nhóc mắng ta lưu manh, có tin ta đánh cho một trận không?”
Tô Niệm Niệm bị dọa khóc “òa” lên, nước mắt nước mũi trào ra, co rúm lại nói: “Chị ơi, hắn sẽ đánh chị đấy.”
Tô Vãn Nghiêm ôm nàng trong lòng, đôi mắt đỏ hoe lườm Tưởng Lệ Đình, một giọt nước mắt rơi xuống vừa thê lương, vừa xinh đẹp.
Phải gả cho loại đàn ông du côn, lưu manh này, lại càng khiến cô vô cùng đau khổ.
Tưởng Lệ Đình không học hành sách vở, về sau đi lên từ việc kiếm tiền trong xã hội, đối mặt với cô gái mình thích làm sao có thể rụt rè. Hắn có chút lo lắng, đưa tay ôm sau lưng cô nói: “Vợ, đừng khóc nhé, anh chỉ dọa em một chút thôi, không định làm gì cả.”
Tô Vãn Nghiên vô cùng chán ghét, không thèm để ý loại đàn ông động tay động chân. Cô đẩy hắn ra, nghẹn ngào nói: “Đừng đụng vào tôi.”
Trong suy nghĩ của Tưởng Lệ Đình, Tô Quốc Chí đã đồng ý gán nợ rồi, vậy cô chính là người của hắn, đương nhiên là phải chạm.
Hắn chau mày, cũng không biết dỗ dành phụ nữ, bèn nói: “Em đã bị bán cho tôi rồi, thì chính là vợ tôi, tôi không chạm vào em thì chạm ai, nhanh lên cùng tôi về nhà.”
Tô Vãn Nghiên vừa tức, vừa xấu hổ, nước mắt không kìm được mà chảy xuống, căn bản không dám phản đối.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.