[Thập Niên 80] Thời Niên Thiếu Của Yến Yến
Chương 50: Đồng Loại Nguy Hiểm (5)
Tưởng Hoài Lang
16/08/2022
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Kể từ khi Chung Oánh không có mẹ, mỗi lần Khúc Hồng Tố thấy cô đều sinh lòng thương tiếc. Tết nhất thì ba đi làm, chị gái không về nhà, một cô gái nhỏ tội nghiệp, đừng nói là làm bài tập ở trong nhà, dù là rủ Yến Thần đi ra ngoài chơi như trước đây thì bà cũng sẽ đồng ý.
Mà Chung Oánh thật sự đến là để học, học xong là đi. Không ăn cơm, không đi lung tung, cũng không nói chuyện gì không liên quan tới học tập với người nhà họ Yến, hành xử đều chừng mực. Yến Vũ gặp cô cũng chỉ để giảng bài, mà cũng mới có bốn lần, đều là do anh chủ động hỏi han. Cho tới tận giờ, Chung Oánh chưa từng mượn chuyện làm quà, Khúc Hồng Tố đã khen cô trưởng thành và hiểu chuyện không chỉ một lần.
Vậy nên sự thù ghét của Quan Linh không có nghĩa lý gì, ghét vì cái gì vậy? Cô gái bé bỏng làm gì cô chứ?
Dù sao thì cô ta cũng là một nữ sinh mười tám tuổi, thiếu kiên nhẫn. Thấy nói vài lần mà Yến Vũ chẳng những không bất hòa với Chung Oánh mà còn thường xuyên chú ý tình hình học tập của cô, ngọn lửa đố kị bắt đầu nhen nhóm trong lòng. Mãi cho đến ngày hôm trước khi Yến Vũ đột nhiên cảm thán rằng Chung Oánh vô cùng thông minh, nếu được chỉ dẫn hợp lý thì thành tích không thể kém hơn em trai thì cô ta bùng nổ.
Pha nghe lén của Yến Thần kết thúc ở đoạn Quan Linh giận dữ hét lên sau khi anh trai cậu khen ngợi Chung Oánh. Sau đó, hai người liền ra khỏi nhà để cãi nhau. Sau nửa giờ, hai người họ về nhà, Quan Linh đã khóc đến đỏ cả mắt, kéo mẹ mình ra về, lần đầu tiên không ở lại nhà họ Yến ăn cơm chiều.
Sau chuyện đó, dù Khúc Hồng Tố gặng hỏi thế nào, Yến Vũ cũng đều bảo không có vấn đề gì. Chi tiết cuộc cãi nhau thì không biết được, vậy nên ba mẹ cũng coi như là bọn trẻ con cãi lộn.
Khối mười hai vào học, Yến Vũ quay về trường. Lúc gần đi, anh tặng cho Chung Oánh một món quà – một bộ mười quyển vở bài tập luyện tập nội bộ của trường cấp ba Bắc Thành đóng trong hộp giấy. Anh cũng bảo cô nếu có chỗ nào không hiểu thì cứ tìm anh để hỏi.
Đương nhiên, quà của Yến Vũ còn lớn hơn, đến hai hộp giấy liền.
Chung Oánh về đến nhà, cầm quyển vở vui vẻ cả buổi, chẳng tốn mấy công sức đã khiến Quan Linh tức phát điên, thế mà còn phải hẹn đi chơi trước mắt Yến Vũ, đều là nhờ quyết định vô cùng sáng suốt của cô ta.
Trong khoảng thời gian phụ đạo một kèm một ngắn ngủi, biểu hiện của cô khi nghe giảng rất chuyên tâm, khi tranh luận cùng Yến Thần rất nỗ lực, khi giải được đề khó rất hưng phấn, để giáo viên cùng trợ giảng được nhấm nháp hương vị vui sướng của việc “dạy người thành tài” trong khi làm phụ đạo.
Cô không phải thiên tài mà là một đứa trẻ dễ dạy, các giáo viên thích nhất học sinh như vậy.
Tương phản với sự nỗ lực hết mình trong học tập và tiến bộ rõ rệt của cô, lời nói của Quan Linh chắc chắn là lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử.
Đây mới chỉ là bắt đầu. Từ nay về sau, cô còn có thể tiếp tục giương cao lá cờ học tập, Quan Linh – “âm hồn bất tán” trong cuộc sống của Yến Vũ – sẽ tiếp tục nổi điên.
Sau khi trở thành Chung Oánh, cô cũng không phản cảm với Quan Linh như với Lâm Đạt Quan đời sau. Mà ngược lại, cô thấy thông cảm cho tất cả các thiếu nữ đang thích hoặc sắp thích Yến Vũ. Thích một người không sai, thế nhưng, chữ lợi đứng trước hết, ai cũng đừng mong chiếm được tài sản chung của vợ chồng cô. Vậy nên, cô đành phải xin lỗi trước rồi.
Sau khi Yến Vũ khai giảng, Chung Oánh lại học cùng Yến Thần nhiều ngày, mãi đến Tết Nguyên Tiêu mới chấm dứt việc học bù. Trong khoảng thời gian đó, Lý Chu Kiều cũng đã tới rất nhiều lần, tỏ vẻ không hiểu được tại sao họ lại đam mê học tập, rất nhiều lần rủ Yến Thần đi chơi.
Kể từ khi Chung Oánh không có mẹ, mỗi lần Khúc Hồng Tố thấy cô đều sinh lòng thương tiếc. Tết nhất thì ba đi làm, chị gái không về nhà, một cô gái nhỏ tội nghiệp, đừng nói là làm bài tập ở trong nhà, dù là rủ Yến Thần đi ra ngoài chơi như trước đây thì bà cũng sẽ đồng ý.
Mà Chung Oánh thật sự đến là để học, học xong là đi. Không ăn cơm, không đi lung tung, cũng không nói chuyện gì không liên quan tới học tập với người nhà họ Yến, hành xử đều chừng mực. Yến Vũ gặp cô cũng chỉ để giảng bài, mà cũng mới có bốn lần, đều là do anh chủ động hỏi han. Cho tới tận giờ, Chung Oánh chưa từng mượn chuyện làm quà, Khúc Hồng Tố đã khen cô trưởng thành và hiểu chuyện không chỉ một lần.
Vậy nên sự thù ghét của Quan Linh không có nghĩa lý gì, ghét vì cái gì vậy? Cô gái bé bỏng làm gì cô chứ?
Dù sao thì cô ta cũng là một nữ sinh mười tám tuổi, thiếu kiên nhẫn. Thấy nói vài lần mà Yến Vũ chẳng những không bất hòa với Chung Oánh mà còn thường xuyên chú ý tình hình học tập của cô, ngọn lửa đố kị bắt đầu nhen nhóm trong lòng. Mãi cho đến ngày hôm trước khi Yến Vũ đột nhiên cảm thán rằng Chung Oánh vô cùng thông minh, nếu được chỉ dẫn hợp lý thì thành tích không thể kém hơn em trai thì cô ta bùng nổ.
Pha nghe lén của Yến Thần kết thúc ở đoạn Quan Linh giận dữ hét lên sau khi anh trai cậu khen ngợi Chung Oánh. Sau đó, hai người liền ra khỏi nhà để cãi nhau. Sau nửa giờ, hai người họ về nhà, Quan Linh đã khóc đến đỏ cả mắt, kéo mẹ mình ra về, lần đầu tiên không ở lại nhà họ Yến ăn cơm chiều.
Sau chuyện đó, dù Khúc Hồng Tố gặng hỏi thế nào, Yến Vũ cũng đều bảo không có vấn đề gì. Chi tiết cuộc cãi nhau thì không biết được, vậy nên ba mẹ cũng coi như là bọn trẻ con cãi lộn.
Khối mười hai vào học, Yến Vũ quay về trường. Lúc gần đi, anh tặng cho Chung Oánh một món quà – một bộ mười quyển vở bài tập luyện tập nội bộ của trường cấp ba Bắc Thành đóng trong hộp giấy. Anh cũng bảo cô nếu có chỗ nào không hiểu thì cứ tìm anh để hỏi.
Đương nhiên, quà của Yến Vũ còn lớn hơn, đến hai hộp giấy liền.
Chung Oánh về đến nhà, cầm quyển vở vui vẻ cả buổi, chẳng tốn mấy công sức đã khiến Quan Linh tức phát điên, thế mà còn phải hẹn đi chơi trước mắt Yến Vũ, đều là nhờ quyết định vô cùng sáng suốt của cô ta.
Trong khoảng thời gian phụ đạo một kèm một ngắn ngủi, biểu hiện của cô khi nghe giảng rất chuyên tâm, khi tranh luận cùng Yến Thần rất nỗ lực, khi giải được đề khó rất hưng phấn, để giáo viên cùng trợ giảng được nhấm nháp hương vị vui sướng của việc “dạy người thành tài” trong khi làm phụ đạo.
Cô không phải thiên tài mà là một đứa trẻ dễ dạy, các giáo viên thích nhất học sinh như vậy.
Tương phản với sự nỗ lực hết mình trong học tập và tiến bộ rõ rệt của cô, lời nói của Quan Linh chắc chắn là lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử.
Đây mới chỉ là bắt đầu. Từ nay về sau, cô còn có thể tiếp tục giương cao lá cờ học tập, Quan Linh – “âm hồn bất tán” trong cuộc sống của Yến Vũ – sẽ tiếp tục nổi điên.
Sau khi trở thành Chung Oánh, cô cũng không phản cảm với Quan Linh như với Lâm Đạt Quan đời sau. Mà ngược lại, cô thấy thông cảm cho tất cả các thiếu nữ đang thích hoặc sắp thích Yến Vũ. Thích một người không sai, thế nhưng, chữ lợi đứng trước hết, ai cũng đừng mong chiếm được tài sản chung của vợ chồng cô. Vậy nên, cô đành phải xin lỗi trước rồi.
Sau khi Yến Vũ khai giảng, Chung Oánh lại học cùng Yến Thần nhiều ngày, mãi đến Tết Nguyên Tiêu mới chấm dứt việc học bù. Trong khoảng thời gian đó, Lý Chu Kiều cũng đã tới rất nhiều lần, tỏ vẻ không hiểu được tại sao họ lại đam mê học tập, rất nhiều lần rủ Yến Thần đi chơi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.