[Thập Niên 80] Thời Niên Thiếu Của Yến Yến
Chương 30: Yêu Sớm Hay Yêu Muộn Cũng Không Yêu Cậu (2)
Tưởng Hoài Lang
10/08/2022
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Trường trung học số một không thiếu học sinh là con em cán bộ cấp cao như anh em nhà họ Yến, cũng không thiếu người có gia đình làm kinh doanh, có tiền như Lưu Viện Viện, nhưng phần lớn là học sinh nghèo dựa vào thành tích để thi đậu vào đây, có lẽ nghèo khó trong mắt người khác và nghèo khó theo lý giải của Chung Oánh không giống nhau, cô cảm thấy bản thân mình đã được tính là nghèo rồi.
Buồn bực là, không có nhà ai xây nhà vệ sinh riêng, có tiền hay không có tiền đều đến nhà tắm, thậm chí có người còn không biết bình nóng lạnh là gì.
Ngồi sau Chung Oánh là một bạn nam tên Cao Hào Kiệt, mỗi ngày nghe hai người phía trước thảo luận việc tắm rửa, hôm nay cậu ta cười hì hì nói: "Buổi sáng tôi mới đọc báo, bình nước nóng đầu tiên của nước mình đã được phát triển thành công rồi, qua mấy ngày nữa là có thể mua được, sau này có thể tắm ở nhà!"
Chung Oánh: . . . . . Oa, chỉ vừa mới được nghiên cứu phát minh thành công thôi à?
Lưu Viện Viện không hiểu được việc tắm tập thể thì có gì đáng xấu hổ, nhưng cô ấy thấy vẻ mặt rối rắm của Chung Oánh thì nói một câu đầy kinh nghiệm: "Nếu cậu không thích chen chúc thì tới khi nhà tắm mới mở cửa lúc sáng sớm ấy, ít người, tắm rửa rất thoải mái."
Nhà tắm Gia Chúc Viện chỉ mở hai ngày một tuần nên đã bị Chung Oánh loại từ vòng ngoài rồi, cô tìm được một nhà tắm công cộng Tường Hòa cách bộ hậu cần không xa trên đường Tân Hoa, một phiếu tắm ba mươi lăm xu, mua mười phiếu thì ba đồng, mở cửa lúc năm giờ rưỡi sáng, chỉ có bồn tắm, đến sáu giờ mới cho tắm vòi sen có nước ấm.
Chung Oánh tìm một cái ga phủ giường trong nhà làm khăn tắm, vội đi một lần, quả nhiên rất ít người khỏa thân, hai ba con mèo nhỏ cũng ngâm trong hồ, cô lén lén lút lút núp ở một góc tắm vòi sen, vội vàng tắm rửa xong xuôi, lúc ra về cảm thấy rất tốt, bấy giờ mới bỏ ra ba đồng mua mười phiếu tắm.
Cô duy trì việc tắm rửa buổi sáng sớm được nửa tháng, tóc gội chưa kịp khô, đội nón bông vội chạy tới trường học đọc sách buổi sáng, nước lạnh buốt thường chảy từ bên tai xuống cổ, lạnh tới mức rùng mình. Thời gian trôi qua, cô cảm thấy tắm rửa đã trở thành chuyện khổ sai, vừa hi sinh giấc ngủ lại lãng phí thể lực, bắt đầu ép buộc bản thân quen trần truồng trước mặt người khác, bởi vì phát hiện những người phụ nữ trẻ em kia chỉ chăm chăm với việc tắm rửa cho chính mình, cũng không ai nhìn chằm chằm cô tắm.
Điểm mấu chốt một khi buông lỏng, sa đọa là chuyện tự nhiên, đến tháng mười hai, Chung Oánh đã có thể muốn đi tắm lúc nào thì đi, nhiều người cũng không sợ, chia sẻ vòi sen cũng không sợ, tắm xong cũng giống mọi người, mua bình nước có ga ngồi ở phòng thay đồ nghỉ một lát rồi lại mặc quần áo, hơi khác là cô phải choàng khăn tắm.
Dưới hoàn cảnh như vậy mà còn đi để ý thì đúng là buồn cười.
Thi thử giữa kỳ, Chung Oánh xếp thứ 265, Yến Thần xếp thứ hai. Đứng đầu là cậu học sinh thi đậu từ trường trung học ở nông thôn, nghe nói thành tích thi vào cấp ba rất xuất sắc, trường trung học số một, số ba, số bốn còn vì thế mà xảy ra đại chiến cướp người.
Trường trung học số một miễn tất cả học phí phụ phí và phí ăn ở nên đã cướp người thành công.
Cậu học sinh kia không quá đẹp, vẻ mặt ngốc ngốc, hết lần này tới lần khác lại ép Yến Thần đến sít sao, mỗi lần đều hơn anh vài điểm, không nhiều lắm, chỉ vài điểm thôi, đủ để khiến Yến Thần tức hộc máu.
Trước khi thi, Yến Thần vẫn thường xuyên đến tìm Chung Oánh, không biết Yến Vũ nói gì với cậu, dù sao sự kiện thu một đống xà phòng hoa hồng có vẻ vẫn chưa tạo thành đả kích với cậu ấy, cậu vẫn tận dụng khoảng thời gian nghỉ ngơi chút ít giữa giờ chạy tới nhìn cô một cái, mang cho cô ít đồ ăn vặt, cười cười nói nói, không có gì khác.
Trường trung học số một không thiếu học sinh là con em cán bộ cấp cao như anh em nhà họ Yến, cũng không thiếu người có gia đình làm kinh doanh, có tiền như Lưu Viện Viện, nhưng phần lớn là học sinh nghèo dựa vào thành tích để thi đậu vào đây, có lẽ nghèo khó trong mắt người khác và nghèo khó theo lý giải của Chung Oánh không giống nhau, cô cảm thấy bản thân mình đã được tính là nghèo rồi.
Buồn bực là, không có nhà ai xây nhà vệ sinh riêng, có tiền hay không có tiền đều đến nhà tắm, thậm chí có người còn không biết bình nóng lạnh là gì.
Ngồi sau Chung Oánh là một bạn nam tên Cao Hào Kiệt, mỗi ngày nghe hai người phía trước thảo luận việc tắm rửa, hôm nay cậu ta cười hì hì nói: "Buổi sáng tôi mới đọc báo, bình nước nóng đầu tiên của nước mình đã được phát triển thành công rồi, qua mấy ngày nữa là có thể mua được, sau này có thể tắm ở nhà!"
Chung Oánh: . . . . . Oa, chỉ vừa mới được nghiên cứu phát minh thành công thôi à?
Lưu Viện Viện không hiểu được việc tắm tập thể thì có gì đáng xấu hổ, nhưng cô ấy thấy vẻ mặt rối rắm của Chung Oánh thì nói một câu đầy kinh nghiệm: "Nếu cậu không thích chen chúc thì tới khi nhà tắm mới mở cửa lúc sáng sớm ấy, ít người, tắm rửa rất thoải mái."
Nhà tắm Gia Chúc Viện chỉ mở hai ngày một tuần nên đã bị Chung Oánh loại từ vòng ngoài rồi, cô tìm được một nhà tắm công cộng Tường Hòa cách bộ hậu cần không xa trên đường Tân Hoa, một phiếu tắm ba mươi lăm xu, mua mười phiếu thì ba đồng, mở cửa lúc năm giờ rưỡi sáng, chỉ có bồn tắm, đến sáu giờ mới cho tắm vòi sen có nước ấm.
Chung Oánh tìm một cái ga phủ giường trong nhà làm khăn tắm, vội đi một lần, quả nhiên rất ít người khỏa thân, hai ba con mèo nhỏ cũng ngâm trong hồ, cô lén lén lút lút núp ở một góc tắm vòi sen, vội vàng tắm rửa xong xuôi, lúc ra về cảm thấy rất tốt, bấy giờ mới bỏ ra ba đồng mua mười phiếu tắm.
Cô duy trì việc tắm rửa buổi sáng sớm được nửa tháng, tóc gội chưa kịp khô, đội nón bông vội chạy tới trường học đọc sách buổi sáng, nước lạnh buốt thường chảy từ bên tai xuống cổ, lạnh tới mức rùng mình. Thời gian trôi qua, cô cảm thấy tắm rửa đã trở thành chuyện khổ sai, vừa hi sinh giấc ngủ lại lãng phí thể lực, bắt đầu ép buộc bản thân quen trần truồng trước mặt người khác, bởi vì phát hiện những người phụ nữ trẻ em kia chỉ chăm chăm với việc tắm rửa cho chính mình, cũng không ai nhìn chằm chằm cô tắm.
Điểm mấu chốt một khi buông lỏng, sa đọa là chuyện tự nhiên, đến tháng mười hai, Chung Oánh đã có thể muốn đi tắm lúc nào thì đi, nhiều người cũng không sợ, chia sẻ vòi sen cũng không sợ, tắm xong cũng giống mọi người, mua bình nước có ga ngồi ở phòng thay đồ nghỉ một lát rồi lại mặc quần áo, hơi khác là cô phải choàng khăn tắm.
Dưới hoàn cảnh như vậy mà còn đi để ý thì đúng là buồn cười.
Thi thử giữa kỳ, Chung Oánh xếp thứ 265, Yến Thần xếp thứ hai. Đứng đầu là cậu học sinh thi đậu từ trường trung học ở nông thôn, nghe nói thành tích thi vào cấp ba rất xuất sắc, trường trung học số một, số ba, số bốn còn vì thế mà xảy ra đại chiến cướp người.
Trường trung học số một miễn tất cả học phí phụ phí và phí ăn ở nên đã cướp người thành công.
Cậu học sinh kia không quá đẹp, vẻ mặt ngốc ngốc, hết lần này tới lần khác lại ép Yến Thần đến sít sao, mỗi lần đều hơn anh vài điểm, không nhiều lắm, chỉ vài điểm thôi, đủ để khiến Yến Thần tức hộc máu.
Trước khi thi, Yến Thần vẫn thường xuyên đến tìm Chung Oánh, không biết Yến Vũ nói gì với cậu, dù sao sự kiện thu một đống xà phòng hoa hồng có vẻ vẫn chưa tạo thành đả kích với cậu ấy, cậu vẫn tận dụng khoảng thời gian nghỉ ngơi chút ít giữa giờ chạy tới nhìn cô một cái, mang cho cô ít đồ ăn vặt, cười cười nói nói, không có gì khác.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.