Thập Niên 80: Thôn Nữ Mạnh Mẽ Làm Giàu
Chương 35:
Mặc Phi
14/05/2024
Mộc Dương cười trực tiếp hỏi ngược lại: “Nhưng đó là em trai của chị mà.”
“Hơn nữa, đầu của em vẫn còn hơi choáng. Để em trông nhỡ em xảy ra chuyện gì thì làm thế nào?”
Mộc Dương cười cười nhìn Trần Xuân Hoa: “Bác dâu, bác nói xem có phải như vậy không, cháu xảy ra chuyện gì cũng không sao, nhưng Hồng Chiêu không thể xảy ra chuyện gì được.”
Trần Xuân Hoa vốn cũng trọng nam khinh nữ, lập tức trừng mắt nhìn Mộc Hoan: “Bảo con trông em thì làm sao?”
Trần Xuân Hoa cũng coi như thương yêu Mộc Hoan. Nhưng nếu so với Hồng Chiêu thì hoàn toàn không thể so sánh được.
Mộc Hồng Chiêu chính là huyết mạch của Trần Xuân Hoa.
Vậy nên dưới sự trấn áp vô tình của hai người, Mộc Hoan không còn chỗ nào để làm loạn nữa.
Đợi đến khi người lớn trong nhà đều đi hết, Mộc Dương trực tiếp nói với Mộc Hoan: “Dù gì bọn họ cũng không về ăn trưa, buổi trưa em cũng không về đâu, ăn mấy củ khoai lang là được.”
Mộc Dương lại muốn lẻn ra ngoài, Mộc Hoan tức muốn chết gào ầm lên: “Mày dám ra ngoài xem, xem tao có mách lẻo không.”
Mộc Dương cười cười nhắc nhở Mộc Hoan một câu: “Sao em phải sợ chứ, dù sao thì giờ em cũng đã đính hôn cùng với nhà họ, bà nội cũng không quản em nữa đâu.”
Cũng vì lý do này Dương Thục Phương bây giờ đối xử với Mộc Dương dù không được coi là khách khí nhưng cũng tốt hơn ngày trước rất nhiều rồi.
Mộc Hoan bị nhắc nhở như vậy, nghĩ đến những lời nói của Dương Thục Phương và Trần Xuân Hoa đã nói với mình, đột nhiên càng trở nên tức giận hơn.
Mắt nhìn thấy Mộc Dương sắp đi ra khỏi cửa, Mộc Hoan suy nghĩ một chút, tức giận nói một câu: “Mày nghĩ rằng sau khi gả về đó sẽ có thể sống những ngày tháng tốt đẹp được sao, không có chuyện đó đâu bởi vì cái tên ngốc đó đến mặc quần áo cũng còn không biết.”
Mộc Dương nghe thấy câu nói này, chậm rãi thu hai chân đã bước ra ngoài của mình, đầu óc quay cuồng, đợi đến khi quay đầu lại nhìn Mộc Hoan, nụ cười trên mặt lại càng trở nên khó chịu.
Mộc Dương cứ như vậy mà nhìn Mộc Hoan, khinh thường mà nói: “Chị đừng có mà ghen tị, chị nghĩ tôi sẽ tin những lời mà chị nói sao. Lần trước chị đã lừa tôi, tôi và ông nội đích thân đến xem thì không hề có chuyện như vậy, chị nghĩ tôi còn có thể tin lời chị lần thứ hai không?
Mộc Dương lại cười nói một câu: “Tôi biết chị chỉ là đang ghen tị với tôi, không muốn nhìn thấy tôi sống tốt”
Nghe Mộc Dương nói như vậy, Mộc Hoan liền tức đến ói máu.
Mộc Hoan dậm chân hậm hực: “Dù sao thì người bị bán cũng là mày chứ không phải tao, chủ ý này là do anh trai ruột mày chứ không phải là tao đưa ra, mày muốn tin hay không thì tùy, dù gì đến lúc đó người khóc chắc chắn sẽ là mày.”
Mộc Hoan nói xong câu này, trực tiếp đi về phòng mình chơi cùng với Mộc Hồng Chiêu.
Mộc Dương vẫn đứng yên tại chỗ, nghiêm túc suy nghĩ về những lời mà Mộc Hoan vùa mới nói.
Mộc Hoan chắc chắn không nói dối.
Vậy thì trong chuyện này thật sự là có điều gì mờ ám, còn về cái chủ ý kia, dường như có liên quan đến Mộc Hồng Tinh?
Nếu không thì Mộc Hoan chắc chắn sẽ không có ý nói Mộc Hồng Tinh muốn bán cô như vậy..
Nghĩ đến thái độ của Mộc Hông Tinh ngày hôm đó, Mộc Dương không nhịn được mà siết chặt nắm đấm.
Nhưng Cuối cùng Mộc Dương cũng không đuổi theo Mộc Hoan để tiếp tục hỏi thêm gì nữa mà trực tiếp điều chỉnh tâm trạng rồi đi ra ngoài.
Dù sao thì chuyện này cuối cùng cũng không thể thành công được.
Mộc Dương đi ra ngoài, trực tiếp đi thẳng đến nhà của Lôi Hướng Dương.
Lôi Hướng Dương còn chưa ra ngoài, đã nhìn thấy Mộc Dương, có chút khó hiểu hỏi: “Sao đến sớm thể? Không phải đã nói ăn xong cơm trưa mới đến hay sao?
Mộc Dương nói về tình hình gia đình mình một chút, sau đó hỏi cậu: “Cậu chuẩn bị đi làm gì đấy?”
“Đi lấy ít lá dâu”. Lôi Hướng Dương dẫn Mộc Dương đi đến một căn phòng khác: “Tôi tự mình nuôi một ít tằm, đến lúc chắc có thể bán được chút tiền.”
Nuôi tằm là một việc rất rắc rối, mỗi ngày đều phải đi hái lá dâu tằm.
Nhưng may mắn là đằng sau thôn có một ngọn núi nhỏ, trên núi có rất nhiều cây dâu tằm dại.
“Hơn nữa, đầu của em vẫn còn hơi choáng. Để em trông nhỡ em xảy ra chuyện gì thì làm thế nào?”
Mộc Dương cười cười nhìn Trần Xuân Hoa: “Bác dâu, bác nói xem có phải như vậy không, cháu xảy ra chuyện gì cũng không sao, nhưng Hồng Chiêu không thể xảy ra chuyện gì được.”
Trần Xuân Hoa vốn cũng trọng nam khinh nữ, lập tức trừng mắt nhìn Mộc Hoan: “Bảo con trông em thì làm sao?”
Trần Xuân Hoa cũng coi như thương yêu Mộc Hoan. Nhưng nếu so với Hồng Chiêu thì hoàn toàn không thể so sánh được.
Mộc Hồng Chiêu chính là huyết mạch của Trần Xuân Hoa.
Vậy nên dưới sự trấn áp vô tình của hai người, Mộc Hoan không còn chỗ nào để làm loạn nữa.
Đợi đến khi người lớn trong nhà đều đi hết, Mộc Dương trực tiếp nói với Mộc Hoan: “Dù gì bọn họ cũng không về ăn trưa, buổi trưa em cũng không về đâu, ăn mấy củ khoai lang là được.”
Mộc Dương lại muốn lẻn ra ngoài, Mộc Hoan tức muốn chết gào ầm lên: “Mày dám ra ngoài xem, xem tao có mách lẻo không.”
Mộc Dương cười cười nhắc nhở Mộc Hoan một câu: “Sao em phải sợ chứ, dù sao thì giờ em cũng đã đính hôn cùng với nhà họ, bà nội cũng không quản em nữa đâu.”
Cũng vì lý do này Dương Thục Phương bây giờ đối xử với Mộc Dương dù không được coi là khách khí nhưng cũng tốt hơn ngày trước rất nhiều rồi.
Mộc Hoan bị nhắc nhở như vậy, nghĩ đến những lời nói của Dương Thục Phương và Trần Xuân Hoa đã nói với mình, đột nhiên càng trở nên tức giận hơn.
Mắt nhìn thấy Mộc Dương sắp đi ra khỏi cửa, Mộc Hoan suy nghĩ một chút, tức giận nói một câu: “Mày nghĩ rằng sau khi gả về đó sẽ có thể sống những ngày tháng tốt đẹp được sao, không có chuyện đó đâu bởi vì cái tên ngốc đó đến mặc quần áo cũng còn không biết.”
Mộc Dương nghe thấy câu nói này, chậm rãi thu hai chân đã bước ra ngoài của mình, đầu óc quay cuồng, đợi đến khi quay đầu lại nhìn Mộc Hoan, nụ cười trên mặt lại càng trở nên khó chịu.
Mộc Dương cứ như vậy mà nhìn Mộc Hoan, khinh thường mà nói: “Chị đừng có mà ghen tị, chị nghĩ tôi sẽ tin những lời mà chị nói sao. Lần trước chị đã lừa tôi, tôi và ông nội đích thân đến xem thì không hề có chuyện như vậy, chị nghĩ tôi còn có thể tin lời chị lần thứ hai không?
Mộc Dương lại cười nói một câu: “Tôi biết chị chỉ là đang ghen tị với tôi, không muốn nhìn thấy tôi sống tốt”
Nghe Mộc Dương nói như vậy, Mộc Hoan liền tức đến ói máu.
Mộc Hoan dậm chân hậm hực: “Dù sao thì người bị bán cũng là mày chứ không phải tao, chủ ý này là do anh trai ruột mày chứ không phải là tao đưa ra, mày muốn tin hay không thì tùy, dù gì đến lúc đó người khóc chắc chắn sẽ là mày.”
Mộc Hoan nói xong câu này, trực tiếp đi về phòng mình chơi cùng với Mộc Hồng Chiêu.
Mộc Dương vẫn đứng yên tại chỗ, nghiêm túc suy nghĩ về những lời mà Mộc Hoan vùa mới nói.
Mộc Hoan chắc chắn không nói dối.
Vậy thì trong chuyện này thật sự là có điều gì mờ ám, còn về cái chủ ý kia, dường như có liên quan đến Mộc Hồng Tinh?
Nếu không thì Mộc Hoan chắc chắn sẽ không có ý nói Mộc Hồng Tinh muốn bán cô như vậy..
Nghĩ đến thái độ của Mộc Hông Tinh ngày hôm đó, Mộc Dương không nhịn được mà siết chặt nắm đấm.
Nhưng Cuối cùng Mộc Dương cũng không đuổi theo Mộc Hoan để tiếp tục hỏi thêm gì nữa mà trực tiếp điều chỉnh tâm trạng rồi đi ra ngoài.
Dù sao thì chuyện này cuối cùng cũng không thể thành công được.
Mộc Dương đi ra ngoài, trực tiếp đi thẳng đến nhà của Lôi Hướng Dương.
Lôi Hướng Dương còn chưa ra ngoài, đã nhìn thấy Mộc Dương, có chút khó hiểu hỏi: “Sao đến sớm thể? Không phải đã nói ăn xong cơm trưa mới đến hay sao?
Mộc Dương nói về tình hình gia đình mình một chút, sau đó hỏi cậu: “Cậu chuẩn bị đi làm gì đấy?”
“Đi lấy ít lá dâu”. Lôi Hướng Dương dẫn Mộc Dương đi đến một căn phòng khác: “Tôi tự mình nuôi một ít tằm, đến lúc chắc có thể bán được chút tiền.”
Nuôi tằm là một việc rất rắc rối, mỗi ngày đều phải đi hái lá dâu tằm.
Nhưng may mắn là đằng sau thôn có một ngọn núi nhỏ, trên núi có rất nhiều cây dâu tằm dại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.