Thập Niên 80: Thủ Trưởng, Ôm Một Cái!
Chương 7:
Thanh Tri Hứa
26/12/2022
Có lẽ là cô đã hiểu lầm gì đó rồi, cậu mở miệng định giải thích nhưng lại phát hiện không biết nên nói thế nào.
Cậu quyết định ít nói lại, cúi đầu ăn cháo.
Tất nhiên Khương Tuệ Ninh cũng đã phát hiện thay đổi của Quý Tử Thư, vẻ mặt xấu hổ muốn đào cái hang chui xuống này cô rất quen thuộc, quả nhiên bạn bè khắp nơi trên mạng không lừa cô mà, chỉ cần mình không xấu hổ thì xấu hổ sẽ là người khác.
Nhìn mà xem cái dáng cậu sắp chôn đầu vào chén kìa, dáng ngồi thẳng lưng ban đầu biến thành như con chim cút ấy, trông vừa đáng thương nhưng lại đáng yêu.
Điều này khiến cô nhớ tới những lời miêu tả nam chính trong tiểu thuyết, cậu có một khuôn mặt có thể nói là hoàn mỹ, nhưng biểu cảm lại hung dữ bạc tình, đôi mắt nâu đậm như miệng giếng cổ kính rất sâu khiến người ta nhìn không thấu.
Những lời nói ra cứ như gió đêm lạnh lẽo mùa đông, khiến người ta thấy lạnh thấu cả xương.
Ấy chà, ít nhất thì dáng vẻ đó cũng cần năm sáu năm kinh nghiệm trong xã hội mới có được, chứ bây giờ ấy hả, cũng chỉ là một cậu nhóc dễ đỏ mặt và thẹn thùng thôi, không phải bản thân dựa vào kinh nghiệm cả đời đã qua là đủ để làm khó cậu rồi sao?
Vừa rồi còn nghĩ cậu không hổ là nam chính, nói chuyện là đâm thẳng vào chỗ yếu, còn tưởng mình sẽ bị cậu bắt chẹt thế nào, không ngờ mới đó mà cậu đã lộ sơ hở, nhìn dáng vẻ hận không thể độn thổ ngay lập tức của cậu kìa.
Ván thứ nhất thắng tuyệt đối.
Khương Tuệ Ninh đắc chí, bây giờ chỉ muốn hát vang một khúc.
"Tôi ăn xong rồi, dì cứ từ từ ăn."
Quý Tử Thư thật sự chịu không nổi cái nhìn chăm chú không dời mắt của Khương Tuệ Ninh, ăn ba ngụm là xong chén cháo, đến bánh bao cũng không ăn thêm cái nào đã bỏ chén xuống xoay người rời đi.
Chờ Khương Tuệ Ninh tỉnh táo lại thì phát hiện cậu đã chạy tới cầu thang rồi, thay vì nói là đi thì càng giống chạy trốn hơn.
Cô không ngờ bây giờ nam chính tương lai lại đáng yêu như vậy, xấu hổ đến thế còn nhớ phải lễ phép, hơi thú vị rồi đây, cô nhịn không được cười rộ lên.
Lúc dì Lưu đi ra thì nhìn thấy Quý Tử Thư không còn ngồi bên bàn ăn nữa, chỉ còn lại đồng chí Tiểu Khương đang cười đến nỗi không ăn được cơm.
Dì cảm thấy vẻ đẹp của nữ chủ nhân mới này không đơn giản tí nào, chỉ cười thôi cũng đẹp hơn người khác nữa.
Khó trách nhiều năm rồi Thủ trưởng Quý chưa có ý định tái hôn, nhưng lần này lại mặc kệ lời bàn tán của mọi người cưới cô về nhà.
Có điều nhớ tới dáng vẻ làm ầm ĩ của đồng chí Tiểu Khương vào đêm hôm đó, dì cũng không dám lắm lời thêm, chỉ hỏi: "Đồng chí Tiểu Khương, đã ăn xong chưa? Nếu ăn xong rồi thì tôi dọn chén đũa xuống."
"Ăn xong rồi, làm phiền dì Lưu." Khương Tuệ Ninh gật đầu đứng dậy nói.
Không ngờ cô lại lịch sự như thế, dì Lưu lại nhịn không được nhìn cô nhiều hơn một chút, và Khương Tuệ Ninh nghĩ cái nhìn này là do cô khác với nguyên thân.
Cậu quyết định ít nói lại, cúi đầu ăn cháo.
Tất nhiên Khương Tuệ Ninh cũng đã phát hiện thay đổi của Quý Tử Thư, vẻ mặt xấu hổ muốn đào cái hang chui xuống này cô rất quen thuộc, quả nhiên bạn bè khắp nơi trên mạng không lừa cô mà, chỉ cần mình không xấu hổ thì xấu hổ sẽ là người khác.
Nhìn mà xem cái dáng cậu sắp chôn đầu vào chén kìa, dáng ngồi thẳng lưng ban đầu biến thành như con chim cút ấy, trông vừa đáng thương nhưng lại đáng yêu.
Điều này khiến cô nhớ tới những lời miêu tả nam chính trong tiểu thuyết, cậu có một khuôn mặt có thể nói là hoàn mỹ, nhưng biểu cảm lại hung dữ bạc tình, đôi mắt nâu đậm như miệng giếng cổ kính rất sâu khiến người ta nhìn không thấu.
Những lời nói ra cứ như gió đêm lạnh lẽo mùa đông, khiến người ta thấy lạnh thấu cả xương.
Ấy chà, ít nhất thì dáng vẻ đó cũng cần năm sáu năm kinh nghiệm trong xã hội mới có được, chứ bây giờ ấy hả, cũng chỉ là một cậu nhóc dễ đỏ mặt và thẹn thùng thôi, không phải bản thân dựa vào kinh nghiệm cả đời đã qua là đủ để làm khó cậu rồi sao?
Vừa rồi còn nghĩ cậu không hổ là nam chính, nói chuyện là đâm thẳng vào chỗ yếu, còn tưởng mình sẽ bị cậu bắt chẹt thế nào, không ngờ mới đó mà cậu đã lộ sơ hở, nhìn dáng vẻ hận không thể độn thổ ngay lập tức của cậu kìa.
Ván thứ nhất thắng tuyệt đối.
Khương Tuệ Ninh đắc chí, bây giờ chỉ muốn hát vang một khúc.
"Tôi ăn xong rồi, dì cứ từ từ ăn."
Quý Tử Thư thật sự chịu không nổi cái nhìn chăm chú không dời mắt của Khương Tuệ Ninh, ăn ba ngụm là xong chén cháo, đến bánh bao cũng không ăn thêm cái nào đã bỏ chén xuống xoay người rời đi.
Chờ Khương Tuệ Ninh tỉnh táo lại thì phát hiện cậu đã chạy tới cầu thang rồi, thay vì nói là đi thì càng giống chạy trốn hơn.
Cô không ngờ bây giờ nam chính tương lai lại đáng yêu như vậy, xấu hổ đến thế còn nhớ phải lễ phép, hơi thú vị rồi đây, cô nhịn không được cười rộ lên.
Lúc dì Lưu đi ra thì nhìn thấy Quý Tử Thư không còn ngồi bên bàn ăn nữa, chỉ còn lại đồng chí Tiểu Khương đang cười đến nỗi không ăn được cơm.
Dì cảm thấy vẻ đẹp của nữ chủ nhân mới này không đơn giản tí nào, chỉ cười thôi cũng đẹp hơn người khác nữa.
Khó trách nhiều năm rồi Thủ trưởng Quý chưa có ý định tái hôn, nhưng lần này lại mặc kệ lời bàn tán của mọi người cưới cô về nhà.
Có điều nhớ tới dáng vẻ làm ầm ĩ của đồng chí Tiểu Khương vào đêm hôm đó, dì cũng không dám lắm lời thêm, chỉ hỏi: "Đồng chí Tiểu Khương, đã ăn xong chưa? Nếu ăn xong rồi thì tôi dọn chén đũa xuống."
"Ăn xong rồi, làm phiền dì Lưu." Khương Tuệ Ninh gật đầu đứng dậy nói.
Không ngờ cô lại lịch sự như thế, dì Lưu lại nhịn không được nhìn cô nhiều hơn một chút, và Khương Tuệ Ninh nghĩ cái nhìn này là do cô khác với nguyên thân.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.