Thập Niên 80: Tiếng Lòng Của Cô Vợ Nhỏ
Chương 7: Thanh Niên Tri Thức Tôn Quả Thực Là Có Chút Oan Uổng
Kiều Nhất Thủy
13/08/2024
Mấy thôn dân trong sân nghe xong thì đều cười lớn, cũng không còn hỏi han nữa mà bắt đầu dọn bao tải.
Tống Ngọc Noãn quả thực có chút mệt mỏi, liền leo lên giường đất để nằm nghỉ.
Tuy rằng trong nhà tối tăm, vách tường cũng là tường đất loang lổ, ngay cả báo cũng không có mà dán lên, thế nhưng chăn bông lại rất sạch sẽ thơm tho, nằm rất thoải mái.
Đúng lúc cô còn đang suy nghĩ thì có tiếng bước chân bình bịch truyền đến, cậu em trai A Thịnh của cô trèo lên giường đất, dời một cái gối đến nằm bên cạnh chị mình.
Cậu bé dùng giọng vô cùng mềm nhẹ mà nói: “Để em nằm cùng chị, nếu có con chuột bự nào lên lên giường thì nó sẽ cắn em trước, chị không phải sợ.”
Tống Ngọc Noãn ngay lập tức mở mắt.
Cô quay đầu qua, cậu bé rất sạch sẽ, chân trần, khuôn mặt bầu bĩnh, đôi mắt đen tuyền lúng liếng, trông đáng yêu vô cùng.
Cô nhéo nhéo mặt thằng bé: [Kỳ lạ thật, sao lại không có thông tin gì về em trai mình nhỉ? Có phải là vì thằng bé được người ta nhận nuôi rồi sửa tên sửa họ không?]
Đối mắt Tống Minh Thịnh đảo quanh, sau đó cậu bé ôm lấy cánh tay Tống Ngọc Noãn: "Chị ơi, sau này sẽ không thay đổi nữa đâu ha?"
"...Ừ, hẳn là sẽ không đâu."
Tống Minh Thịnh lại nhích nhích người về phía trước, thân thể của cậu nhóc mềm mại giống như cục bột nếp, Tống Ngọc Noãn cảm thấy buồn ngủ, có lẽ là do vừa rồi cô cứ nhìn chằm chằm vào xà nhà, thế nên không bao lâu sau là cô đã ôm em trai vào lòng mà thiếp đi rồi.
Bà cụ Tống đứng trước ô cửa sổ, nhỏ giọng nói với Hạ Quế Lan: "Cũng lạ thật đấy, A Thịnh và Tư Kỳ chưa bao giờ thân thiết với nhau bao giờ. Con nhìn xem, hai đứa nó thế mà đã dính chặt với nhau trước rồi này."
Hạ Quế Lan mỉm cười, hai chị em rúc vào nhau như thế mà vẫn có thể ngủ ngon lành.
Chờ bà Tống nấu cơm xong, mấy người bọn họ cũng đã biết được quy tắc rồi.
Những nội dung đó có thể nghe được nhưng không thể nói ra được.
Càng không thể hỏi.
Lại càng không thể giao tiếp với nhau.
Cũng không được nhắc nhở gì với Tiểu Noãn hết.
Như vậy cũng tốt, nếu không sẽ rất đáng sợ.
Bà cụ Tống bưng ra một tô lớn tương cá ra, Tống Ngọc Noãn cũng bị tiếng hét đánh thức, cô ôm cậu nhóc béo từ trong phòng đi ra.
Tháng tư ở huyện Nam Sơn có tiết trời se lạnh, được cái là nắng vẫn chói chang, bầu trời trong xanh.
Thôn Nhị Đạo Hà là đại đội nghèo nhất của công xã Quỳ Hoa, nhà nào cũng đều là nhà đất lợp mái tranh cả.
Nhà họ Tống có năm gian chính, gian phía đông là để cho người ở, còn gian ở phía tây là để làm nhà kho chứa đồ.
Bởi vì dùng cỏ tranh để lợp mái, thế nên thoạt nhìn vừa lụp sụp mà vừa tồi tàn, lung lay như sắp đổ. Mùa xuân gió lớn, cho dù có là ngôi nhà sạch sẽ nhất thì khắp nơi cũng đều là bụi đất.
Có điều trong nhà chính lại truyền đến hương thơm ngào ngạt.
Cơm gạo kê, một tô lớn tương cá, còn cả một đĩa cọng hoa tỏi non xào trứng gà.
Với nhà họ Tống mà nói, đây đã là một bữa ăn vô cùng thịnh soạn và phong phú rồi.
Bà cụ Tống phớt lờ ánh mắt ai oán của cô con gái mà trút hơn phân nửa trứng gà vào bát của Tống Ngọc Noãn.
[Cơm gạo kê ăn với tương cá, ngon quá à, hy vọng sau này vẫn còn được ăn nữa.]
Ông cụ Tống cứng người vài giây, sau đó cười ha hả: “Tiểu Noãn à, ông có đặt một cái dớn ở bên chỗ dòng suối đấy, buổi tối ông nội dẫn cháu đi thu cá nhé?”
"Được ạ."
Tống Ngọc Noãn ngoan ngoãn đồng ý.
[Lâm Tình tố cáo ba mình, trong thư có rất nhiều nội dung là sự thật, nhưng vấn đề không lớn, nguyên nhân chủ yếu vẫn là tham ô lương thực, biển thủ công quỹ và bảo vệ kẻ xấu. Nhưng những cái này chỉ cần điều tra là sẽ biết hết, ba mình cũng sẽ không đến mức sợ tội tự sát. Giống như mình, ông bà nội cũng không tin rằng ba sẽ nhận tội, nên mới đi Bắc Đô để cáo trạng. Chắc chắn ba mình đã đắc tội với ai đó ở trong thôn rồi.]
Tống Ngọc Noãn vừa ăn vừa suy nghĩ, hoàn toàn không để ý đến đôi tay run rẩy của Tống Lương.
[Đảm bảo rằng người này rất quen thuộc với Lâm Tình, cũng không chắc là trước khi vào thôn thì cô ta đã liên lạc với người nọ hay chưa. Đợi mình ăn cơm xong thì đi dạo một vòng xem sao.]
Bên kia, Tống Lương đã nhanh chóng và xong cơm, ông đứng dậy rồi nói với bà cụ Tống: “Mẹ, con mới nhớ ra là hôm qua ba thanh niên tri thức ở bên ký túc xá có nói với con là hết lương thực rồi, để con lấy một ít gạo kê và bột ngô của nhà ta đưa qua bên đó. À đúng rồi, Quế Lan à, tương cá còn nhiều, múc một bát cho bọn họ đi.”
Tống Ngọc Noãn quả thực có chút mệt mỏi, liền leo lên giường đất để nằm nghỉ.
Tuy rằng trong nhà tối tăm, vách tường cũng là tường đất loang lổ, ngay cả báo cũng không có mà dán lên, thế nhưng chăn bông lại rất sạch sẽ thơm tho, nằm rất thoải mái.
Đúng lúc cô còn đang suy nghĩ thì có tiếng bước chân bình bịch truyền đến, cậu em trai A Thịnh của cô trèo lên giường đất, dời một cái gối đến nằm bên cạnh chị mình.
Cậu bé dùng giọng vô cùng mềm nhẹ mà nói: “Để em nằm cùng chị, nếu có con chuột bự nào lên lên giường thì nó sẽ cắn em trước, chị không phải sợ.”
Tống Ngọc Noãn ngay lập tức mở mắt.
Cô quay đầu qua, cậu bé rất sạch sẽ, chân trần, khuôn mặt bầu bĩnh, đôi mắt đen tuyền lúng liếng, trông đáng yêu vô cùng.
Cô nhéo nhéo mặt thằng bé: [Kỳ lạ thật, sao lại không có thông tin gì về em trai mình nhỉ? Có phải là vì thằng bé được người ta nhận nuôi rồi sửa tên sửa họ không?]
Đối mắt Tống Minh Thịnh đảo quanh, sau đó cậu bé ôm lấy cánh tay Tống Ngọc Noãn: "Chị ơi, sau này sẽ không thay đổi nữa đâu ha?"
"...Ừ, hẳn là sẽ không đâu."
Tống Minh Thịnh lại nhích nhích người về phía trước, thân thể của cậu nhóc mềm mại giống như cục bột nếp, Tống Ngọc Noãn cảm thấy buồn ngủ, có lẽ là do vừa rồi cô cứ nhìn chằm chằm vào xà nhà, thế nên không bao lâu sau là cô đã ôm em trai vào lòng mà thiếp đi rồi.
Bà cụ Tống đứng trước ô cửa sổ, nhỏ giọng nói với Hạ Quế Lan: "Cũng lạ thật đấy, A Thịnh và Tư Kỳ chưa bao giờ thân thiết với nhau bao giờ. Con nhìn xem, hai đứa nó thế mà đã dính chặt với nhau trước rồi này."
Hạ Quế Lan mỉm cười, hai chị em rúc vào nhau như thế mà vẫn có thể ngủ ngon lành.
Chờ bà Tống nấu cơm xong, mấy người bọn họ cũng đã biết được quy tắc rồi.
Những nội dung đó có thể nghe được nhưng không thể nói ra được.
Càng không thể hỏi.
Lại càng không thể giao tiếp với nhau.
Cũng không được nhắc nhở gì với Tiểu Noãn hết.
Như vậy cũng tốt, nếu không sẽ rất đáng sợ.
Bà cụ Tống bưng ra một tô lớn tương cá ra, Tống Ngọc Noãn cũng bị tiếng hét đánh thức, cô ôm cậu nhóc béo từ trong phòng đi ra.
Tháng tư ở huyện Nam Sơn có tiết trời se lạnh, được cái là nắng vẫn chói chang, bầu trời trong xanh.
Thôn Nhị Đạo Hà là đại đội nghèo nhất của công xã Quỳ Hoa, nhà nào cũng đều là nhà đất lợp mái tranh cả.
Nhà họ Tống có năm gian chính, gian phía đông là để cho người ở, còn gian ở phía tây là để làm nhà kho chứa đồ.
Bởi vì dùng cỏ tranh để lợp mái, thế nên thoạt nhìn vừa lụp sụp mà vừa tồi tàn, lung lay như sắp đổ. Mùa xuân gió lớn, cho dù có là ngôi nhà sạch sẽ nhất thì khắp nơi cũng đều là bụi đất.
Có điều trong nhà chính lại truyền đến hương thơm ngào ngạt.
Cơm gạo kê, một tô lớn tương cá, còn cả một đĩa cọng hoa tỏi non xào trứng gà.
Với nhà họ Tống mà nói, đây đã là một bữa ăn vô cùng thịnh soạn và phong phú rồi.
Bà cụ Tống phớt lờ ánh mắt ai oán của cô con gái mà trút hơn phân nửa trứng gà vào bát của Tống Ngọc Noãn.
[Cơm gạo kê ăn với tương cá, ngon quá à, hy vọng sau này vẫn còn được ăn nữa.]
Ông cụ Tống cứng người vài giây, sau đó cười ha hả: “Tiểu Noãn à, ông có đặt một cái dớn ở bên chỗ dòng suối đấy, buổi tối ông nội dẫn cháu đi thu cá nhé?”
"Được ạ."
Tống Ngọc Noãn ngoan ngoãn đồng ý.
[Lâm Tình tố cáo ba mình, trong thư có rất nhiều nội dung là sự thật, nhưng vấn đề không lớn, nguyên nhân chủ yếu vẫn là tham ô lương thực, biển thủ công quỹ và bảo vệ kẻ xấu. Nhưng những cái này chỉ cần điều tra là sẽ biết hết, ba mình cũng sẽ không đến mức sợ tội tự sát. Giống như mình, ông bà nội cũng không tin rằng ba sẽ nhận tội, nên mới đi Bắc Đô để cáo trạng. Chắc chắn ba mình đã đắc tội với ai đó ở trong thôn rồi.]
Tống Ngọc Noãn vừa ăn vừa suy nghĩ, hoàn toàn không để ý đến đôi tay run rẩy của Tống Lương.
[Đảm bảo rằng người này rất quen thuộc với Lâm Tình, cũng không chắc là trước khi vào thôn thì cô ta đã liên lạc với người nọ hay chưa. Đợi mình ăn cơm xong thì đi dạo một vòng xem sao.]
Bên kia, Tống Lương đã nhanh chóng và xong cơm, ông đứng dậy rồi nói với bà cụ Tống: “Mẹ, con mới nhớ ra là hôm qua ba thanh niên tri thức ở bên ký túc xá có nói với con là hết lương thực rồi, để con lấy một ít gạo kê và bột ngô của nhà ta đưa qua bên đó. À đúng rồi, Quế Lan à, tương cá còn nhiều, múc một bát cho bọn họ đi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.