[Thập Niên 80] Tiểu Cá Koi Và Mẹ
Chương 20:
Khương Ti Chử Tửu
13/10/2023
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Hai ngày kế tiếp, Lâm Văn Chiếu vẫn ở thành phố Duyên Bình. Mẹ chồng suốt ngày ngóng trông điện thoại tổ thôn. Không có chuyện gì con trai sẽ nói với bà ta. Mẹ chồng không quay về, cũng không bảo ai quay về nói một tiếng, Chu Uyển Tâm càng sẽ không chủ động đi hỏi.
Cô bắt một con gà nhà nuôi giết xong bỏ vào trong lọ sành, rót đầy nước và nêm gia vị, lấy nồi bếp đặt lên lò đất, sau khi đốt than thì để lọ sành vào ninh, dùng lửa than từ từ ninh nhừ thịt gà, như vậy canh gà ninh xong đặc biệt thơm.
Trước khi đi làm ninh xong thịt gà, tan làm là có thể ăn, chờ buổi tối Chu Uyển Tâm và con gái ăn xong bề trên cháo gà, Lâm Văn Chiều và Ngô Quế Chi trở về.
Ngô Quế Chi tiều tụy không ít, thấy sắc mặt mẹ con anh ta như đưa đám, đứa nhỏ vẫn chưa tìm được, Chu Uyển Tâm buông chén đũa xuống hỏi: “Anh với mẹ ăn chưa?”
Lâm Văn Chiếu lắc đầu, nói: “Hôm qua có chút việc gấp nên không về, xế chiều nay về cửa thôn trực tiếp qua nhà chị cả, đến giờ vẫn chưa ăn, mẹ cũng chưa ăn.”
Chu Uyển Tâm nói: “Vẫn còn hơn nửa xoong canh gà, em múc chén canh gà cho hai người.”
Ngô Quế Chi vốn ốm yếu đột nhiên bực bội nói: “Ăn ăn ăn, ai không tim không phổi giết gà ninh canh gà uống như cô.”
Lâm Văn Chiếu nóng nảy: “Mẹ, chuyện con Hồng Dục đi lạc không liên quan đến Uyển Tâm và Nhược Nhược, không phải con đã nói ở nhà chị cả rồi sao, về nhà không thể tỏ vẻ không vui với Uyển Tâm.”
Nghe câu này, Chu Uyển Tâm liền biết, sau khi về nhà chị cả, Ngô Quế Chi liền trút giận, trách tới trách lui không tìm được. Chỉ sợ là ở nhà chị cả nhắc đến việc Nhược Nhược vừa về con Lâm Hồng Dục liền mất tích, chắc chắn bà ta trách Nhược Nhược, bị chị cả và Lâm Văn Chiếu khuyên nhủ mới quay về.
Cô cực kì cạn lời, quăng chén đũa: “Cũng không phải con nhà con đi lạc, tất nhiên con nuốt trôi được. Coi như con không ăn, con con cũng muốn ăn. Chị cả quay về trước, thế mà con lại nghe nói, mỗi ngày chị ấy đều ninh canh gà, hầm canh xương cá khuyên mẹ ăn một miếng, các người được ăn, thì sao con và Nhược Nhược không được ăn?”
“Uyển Tâm, mẹ đang đau lòng, em bớt tranh cãi đi, đứa nhỏ cũng bị dọa sợ rồi.” Lâm Văn Chiếu khuyên nhủ.
Chu Uyển Tâm hất cánh tay vươn tới của Lâm Văn Chiếu, ôm con gái trở về phòng đập cửa lại.
Lâm Văn Chiếu đang không biết thu dọn cục diện thế nào. Chị cả nhà họ Lâm vội vã chạy tới, vui vẻ ra mặt: “Đừng buồn nữa. Con Hồng Dục tìm được rồi, vì công an muốn thả dây dài bắt cá lớn, tối nay mới thu lưới, chẳng những tóm được tên buôn người lọt lưới, còn cứu đứa nhỏ của chúng ta về!”
“Thật sao?” Ngô Quế Chi như sống lại: “Trời ơi, ông trời phù hộ, ngày mai mẹ lập tức đi chùa tạ lễ.”
Bấy giờ bí thư thôn cũng tới nhà họ Lâm, bí thư thôn là chú họ nhà họ Lâm, sớm đã biết chuyện mấy ngày nay của Lâm gia, mọi người trò chuyện tin tức tốt hôm nay.
Bí thư thôn cười ha ha bảo: “Đứa nhỏ tìm được thì tốt. Tôi tới cũng nói cho mọi người một tin tốt, mới nãy cục công an thành phố cũng gọi điện tới, nói Uyển Tâm cung cấp manh mối quan trọng, đã giúp phá án buôn người vượt thành phố rất lớn. Thành phố phát bằng khen cho cô ấy, muốn tuần sau cô ấy đến thành phố lãnh thưởng.”
Hai ngày kế tiếp, Lâm Văn Chiếu vẫn ở thành phố Duyên Bình. Mẹ chồng suốt ngày ngóng trông điện thoại tổ thôn. Không có chuyện gì con trai sẽ nói với bà ta. Mẹ chồng không quay về, cũng không bảo ai quay về nói một tiếng, Chu Uyển Tâm càng sẽ không chủ động đi hỏi.
Cô bắt một con gà nhà nuôi giết xong bỏ vào trong lọ sành, rót đầy nước và nêm gia vị, lấy nồi bếp đặt lên lò đất, sau khi đốt than thì để lọ sành vào ninh, dùng lửa than từ từ ninh nhừ thịt gà, như vậy canh gà ninh xong đặc biệt thơm.
Trước khi đi làm ninh xong thịt gà, tan làm là có thể ăn, chờ buổi tối Chu Uyển Tâm và con gái ăn xong bề trên cháo gà, Lâm Văn Chiều và Ngô Quế Chi trở về.
Ngô Quế Chi tiều tụy không ít, thấy sắc mặt mẹ con anh ta như đưa đám, đứa nhỏ vẫn chưa tìm được, Chu Uyển Tâm buông chén đũa xuống hỏi: “Anh với mẹ ăn chưa?”
Lâm Văn Chiếu lắc đầu, nói: “Hôm qua có chút việc gấp nên không về, xế chiều nay về cửa thôn trực tiếp qua nhà chị cả, đến giờ vẫn chưa ăn, mẹ cũng chưa ăn.”
Chu Uyển Tâm nói: “Vẫn còn hơn nửa xoong canh gà, em múc chén canh gà cho hai người.”
Ngô Quế Chi vốn ốm yếu đột nhiên bực bội nói: “Ăn ăn ăn, ai không tim không phổi giết gà ninh canh gà uống như cô.”
Lâm Văn Chiếu nóng nảy: “Mẹ, chuyện con Hồng Dục đi lạc không liên quan đến Uyển Tâm và Nhược Nhược, không phải con đã nói ở nhà chị cả rồi sao, về nhà không thể tỏ vẻ không vui với Uyển Tâm.”
Nghe câu này, Chu Uyển Tâm liền biết, sau khi về nhà chị cả, Ngô Quế Chi liền trút giận, trách tới trách lui không tìm được. Chỉ sợ là ở nhà chị cả nhắc đến việc Nhược Nhược vừa về con Lâm Hồng Dục liền mất tích, chắc chắn bà ta trách Nhược Nhược, bị chị cả và Lâm Văn Chiếu khuyên nhủ mới quay về.
Cô cực kì cạn lời, quăng chén đũa: “Cũng không phải con nhà con đi lạc, tất nhiên con nuốt trôi được. Coi như con không ăn, con con cũng muốn ăn. Chị cả quay về trước, thế mà con lại nghe nói, mỗi ngày chị ấy đều ninh canh gà, hầm canh xương cá khuyên mẹ ăn một miếng, các người được ăn, thì sao con và Nhược Nhược không được ăn?”
“Uyển Tâm, mẹ đang đau lòng, em bớt tranh cãi đi, đứa nhỏ cũng bị dọa sợ rồi.” Lâm Văn Chiếu khuyên nhủ.
Chu Uyển Tâm hất cánh tay vươn tới của Lâm Văn Chiếu, ôm con gái trở về phòng đập cửa lại.
Lâm Văn Chiếu đang không biết thu dọn cục diện thế nào. Chị cả nhà họ Lâm vội vã chạy tới, vui vẻ ra mặt: “Đừng buồn nữa. Con Hồng Dục tìm được rồi, vì công an muốn thả dây dài bắt cá lớn, tối nay mới thu lưới, chẳng những tóm được tên buôn người lọt lưới, còn cứu đứa nhỏ của chúng ta về!”
“Thật sao?” Ngô Quế Chi như sống lại: “Trời ơi, ông trời phù hộ, ngày mai mẹ lập tức đi chùa tạ lễ.”
Bấy giờ bí thư thôn cũng tới nhà họ Lâm, bí thư thôn là chú họ nhà họ Lâm, sớm đã biết chuyện mấy ngày nay của Lâm gia, mọi người trò chuyện tin tức tốt hôm nay.
Bí thư thôn cười ha ha bảo: “Đứa nhỏ tìm được thì tốt. Tôi tới cũng nói cho mọi người một tin tốt, mới nãy cục công an thành phố cũng gọi điện tới, nói Uyển Tâm cung cấp manh mối quan trọng, đã giúp phá án buôn người vượt thành phố rất lớn. Thành phố phát bằng khen cho cô ấy, muốn tuần sau cô ấy đến thành phố lãnh thưởng.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.