[Thập Niên 80] Tiểu Cá Koi Và Mẹ
Chương 22:
Khương Ti Chử Tửu
13/10/2023
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Chu Uyển Tâm ngăn lại hành động không vui của mẹ chồng, thúc giục Lâm Nhược: “Nhược Nhược, con phải ăn nhanh lên, nếu không mẹ sắp đi làm muộn mất.”
Nhược Nhược vội vàng cúi đầu ăn sợi mì sót lại, thậm chí còn uống cạn nước, cuối cùng ợ một cái, buông chén đũa xuống nói: “Mẹ, con ăn xong rồi.”
“Thế đi thôi, mẹ dẫn con đến trường.” Chu Uyển Tâm dùng hành động nói cho Ngô Quế Chi biết đứa nhỏ muốn theo mình, ở trường học Nhược Nhược sẽ tự do hơn.
Chu Uyển Tâm đẩy xe đạp dẫn Nhược Nhược ra sân. Ngô Quế Chi oán giận với con trai: “Sao nó còn tức giận, rốt cuộc nó muốn giận tới khi nào?”
Lâm Văn Chiếu lúc này cũng hơi giận mẹ mình: “Mấy ngày trước chị cả trở về, mấy ngày nay mẹ không về nhà lấy một lần, Nhược Nhược không phải từ nhỏ lớn lên ở nhà, con bé mới về mấy ngày, ngay cả ăn cơm cũng phải nhìn sắc mặt mẹ. Mẹ không nhìn ra sao, con bé không phải sợ mẹ, con bé là sợ không nghe lời, mẹ sẽ mặt nặng mày nhẹ với mẹ con bé. Mẹ đừng cãi nhau nữa được không?”
Chu Uyển Tâm nghe thấy, nhưng không hề cảm động, mấy ngày qua nếu có chuyện khác cần cô nhượng bộ để duy trì gia đình hòa thuận, mỗi người nhà họ Lâm đều khuyên cô rộng lượng.
Lâm Nhược ngồi ở xà ngang phía trước xe có hơi khó chịu, nhăn nhó. Chu Uyển Tâm vội hỏi cô bé thế nào: “Nhược Nhược, con không thoải mái nhất định phải lập tức nói với mẹ nhé.”
Lâm Nhược nhanh chóng lắc đầu nói: “Mẹ, con chỉ là ăn no khó chịu.” Lượng cơm cô bé ăn rất ít, mấy ngày nay mẹ xới cơm cũng sẽ hỏi cô bé ăn bao nhiêu, cô bé nói nửa chén thì mẹ chắc chắn sẽ không thêm nữa, nhưng hôm nay bà nội xới, kỳ thực một cái đùi gà cô bé đã ăn no, nửa chén mì và canh gà là cô bé cố ăn.
Chu Uyển Tâm bất đắc dĩ cười: “Ăn không hết thì để lại, còn dư lại thì để ba con ăn.”
Lâm Nhược nói: “Hồi trước ba mẹ nuôi không cho phép con thừa cơm, họ cũng không ăn cơm thừa của con và chị Mật Mật.” Vì vậy Nhược Nhược cho rằng ở đây cũng không thể thừa cơm, sợ bà nội sẽ tức giận, mắng cô bé lãng phí lương thực.
Mấy ngày nay Chu Uyển Tâm dẫn Lâm Nhược đi làm, giáo viên trường học, hàng xóm trong thôn đều nói Nhược Nhược được nuôi tốt, nói ba mẹ nuôi đối với cô bé không tệ, bị bắt cóc cũng có thể tìm được ba mẹ nuôi tốt như vậy, nói Nhược Nhược may mắn.
Nhưng nếu tốt thật, Nhược Nhược sẽ dám nói với ba và bà nội, sẽ không lựa chọn tự mình chống đỡ, ăn đến đau bụng.
Chu Uyển Tâm nói: “Nhược Nhược, giờ con ở hoàn cảnh mới, không giống nhà ba mẹ nuôi con. Lần sau gặp phải chuyện không nghĩ ra, không thể làm, con phải kịp thời nói ra, sẽ không mang đến phiền phức cho mẹ. Ngược lại con không nói, mẹ mới lo lắng, hôm nay chỉ là đau bụng, lần sau nếu đau đến bị bệnh, mẹ phải xin nghỉ dẫn con đi bệnh viện, có phải phiền phức hơn không?”
Lâm Nhược suy nghĩ thì đúng là như vậy, lại vui vẻ: “Mẹ, mẹ thật tốt, con nhớ rồi.”
Hôm nay là thứ bảy, Chu Uyển Tâm chỉ có lớp buổi sáng, buổi chiều người tổ thôn nói Lâm Văn Chiếu nhà cô ấy gọi điện tới, nhất định muốn cô ấy đi nhận.
Trong điện thoại Lâm Văn Chiếu ví dụ một ngày cho Chu Uyển Tâm, anh ta hết sức hào hứng nói: “Uyển Tâm, chủ nhật em về, chúng ta dẫn Nhược Nhược đi dạo trong thành phố mua chút quần áo, thứ hai lãnh thưởng, lãnh thưởng xong chúng ta cùng về.”
Chu Uyển Tâm ngăn lại hành động không vui của mẹ chồng, thúc giục Lâm Nhược: “Nhược Nhược, con phải ăn nhanh lên, nếu không mẹ sắp đi làm muộn mất.”
Nhược Nhược vội vàng cúi đầu ăn sợi mì sót lại, thậm chí còn uống cạn nước, cuối cùng ợ một cái, buông chén đũa xuống nói: “Mẹ, con ăn xong rồi.”
“Thế đi thôi, mẹ dẫn con đến trường.” Chu Uyển Tâm dùng hành động nói cho Ngô Quế Chi biết đứa nhỏ muốn theo mình, ở trường học Nhược Nhược sẽ tự do hơn.
Chu Uyển Tâm đẩy xe đạp dẫn Nhược Nhược ra sân. Ngô Quế Chi oán giận với con trai: “Sao nó còn tức giận, rốt cuộc nó muốn giận tới khi nào?”
Lâm Văn Chiếu lúc này cũng hơi giận mẹ mình: “Mấy ngày trước chị cả trở về, mấy ngày nay mẹ không về nhà lấy một lần, Nhược Nhược không phải từ nhỏ lớn lên ở nhà, con bé mới về mấy ngày, ngay cả ăn cơm cũng phải nhìn sắc mặt mẹ. Mẹ không nhìn ra sao, con bé không phải sợ mẹ, con bé là sợ không nghe lời, mẹ sẽ mặt nặng mày nhẹ với mẹ con bé. Mẹ đừng cãi nhau nữa được không?”
Chu Uyển Tâm nghe thấy, nhưng không hề cảm động, mấy ngày qua nếu có chuyện khác cần cô nhượng bộ để duy trì gia đình hòa thuận, mỗi người nhà họ Lâm đều khuyên cô rộng lượng.
Lâm Nhược ngồi ở xà ngang phía trước xe có hơi khó chịu, nhăn nhó. Chu Uyển Tâm vội hỏi cô bé thế nào: “Nhược Nhược, con không thoải mái nhất định phải lập tức nói với mẹ nhé.”
Lâm Nhược nhanh chóng lắc đầu nói: “Mẹ, con chỉ là ăn no khó chịu.” Lượng cơm cô bé ăn rất ít, mấy ngày nay mẹ xới cơm cũng sẽ hỏi cô bé ăn bao nhiêu, cô bé nói nửa chén thì mẹ chắc chắn sẽ không thêm nữa, nhưng hôm nay bà nội xới, kỳ thực một cái đùi gà cô bé đã ăn no, nửa chén mì và canh gà là cô bé cố ăn.
Chu Uyển Tâm bất đắc dĩ cười: “Ăn không hết thì để lại, còn dư lại thì để ba con ăn.”
Lâm Nhược nói: “Hồi trước ba mẹ nuôi không cho phép con thừa cơm, họ cũng không ăn cơm thừa của con và chị Mật Mật.” Vì vậy Nhược Nhược cho rằng ở đây cũng không thể thừa cơm, sợ bà nội sẽ tức giận, mắng cô bé lãng phí lương thực.
Mấy ngày nay Chu Uyển Tâm dẫn Lâm Nhược đi làm, giáo viên trường học, hàng xóm trong thôn đều nói Nhược Nhược được nuôi tốt, nói ba mẹ nuôi đối với cô bé không tệ, bị bắt cóc cũng có thể tìm được ba mẹ nuôi tốt như vậy, nói Nhược Nhược may mắn.
Nhưng nếu tốt thật, Nhược Nhược sẽ dám nói với ba và bà nội, sẽ không lựa chọn tự mình chống đỡ, ăn đến đau bụng.
Chu Uyển Tâm nói: “Nhược Nhược, giờ con ở hoàn cảnh mới, không giống nhà ba mẹ nuôi con. Lần sau gặp phải chuyện không nghĩ ra, không thể làm, con phải kịp thời nói ra, sẽ không mang đến phiền phức cho mẹ. Ngược lại con không nói, mẹ mới lo lắng, hôm nay chỉ là đau bụng, lần sau nếu đau đến bị bệnh, mẹ phải xin nghỉ dẫn con đi bệnh viện, có phải phiền phức hơn không?”
Lâm Nhược suy nghĩ thì đúng là như vậy, lại vui vẻ: “Mẹ, mẹ thật tốt, con nhớ rồi.”
Hôm nay là thứ bảy, Chu Uyển Tâm chỉ có lớp buổi sáng, buổi chiều người tổ thôn nói Lâm Văn Chiếu nhà cô ấy gọi điện tới, nhất định muốn cô ấy đi nhận.
Trong điện thoại Lâm Văn Chiếu ví dụ một ngày cho Chu Uyển Tâm, anh ta hết sức hào hứng nói: “Uyển Tâm, chủ nhật em về, chúng ta dẫn Nhược Nhược đi dạo trong thành phố mua chút quần áo, thứ hai lãnh thưởng, lãnh thưởng xong chúng ta cùng về.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.