[Thập Niên 80] Tiểu Cá Koi Và Mẹ
Chương 24:
Khương Ti Chử Tửu
13/10/2023
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Giấy vinh danh thành phố phát, sau này bình xét cấp bậc sẽ được cộng thêm điểm. Chu Uyển Tâm nhận lấy tiền và giấy chứng nhận.
Lâm Văn Chiếu bóc quà vặt cho Nhược Nhược ăn, nói: “Công trường Bằng Thành có chút việc gấp, ngày mai anh sẽ phải đến đó, đại khái chừng một tháng mới về.”
Ngô Quế Chi vừa mới lựa ra mấy thứ đồ ăn vặt chuẩn bị đưa cho con gái lớn, vội nói: “Nhược Nhược về đã mấy ngày, vẫn chưa thân thiết với ba, nếu là chuyện không quá gấp thì dời lại đi, ở cùng đứa nhỏ mấy ngày nữa.”
Lâm Văn Chiếu nói không được: “Công trình có chuyện, có công nhân gây chuyện, con không đi giải quyết sẽ ảnh hưởng tổn thất đến trình độ tiến triển công trường, nói không chừng còn phải bồi thường tiền hạng mục này, đây là hạng mục công trình đầu tiên con tham gia, làm xong thì con về.”
“Vậy con đi nhanh đi, mẹ ở nhà, chắc chắn giúp con nuôi Nhược Nhược thật tốt.” Vừa liên quan đến tiền một cái, Ngô Quế Chi liền thúc giục con trai mau đi sớm.
Chu Uyển Tâm vốn định dọn tới ký túc xá trường học. Lâm Văn Chiếu phải đi công tác, để Nhược Nhược và bà nội sống chung, Chu Uyển Tâm cảm thấy Nhược Nhược sẽ không vui, cô cho Lâm Nhược năm mao tiền, bảo cô bé đến nhà thím Hoa cách vách: “Nhược Nhược, con đến nhà thím Hoa mua một cân đậu hủ về, tối mẹ làm thịt nướng đậu hũ cho con ăn.”
Lâm Nhược nhận tiền ngoan ngoãn gật đầu, thả nho khô trong tay xuống, chạy đến nhà thím Hoa làm đậu hũ cách vách.
Sau khi đứa nhỏ rời đi, Chu Uyển Tâm cố gắng nói dễ nghe, nói: “Từ nhà đến trung học Hương Bạn phải đi xe ba mươi phút, gặp trời mưa gió thì càng khó đi, em tìm xin được ký túc xá trong trường, anh không ở nhà thì em dọn qua ở, thuận tiện đi làm, anh về thì em dẫn Nhược Nhược về lại, không thành vấn đề chứ?”
“Như vậy sao được, em dẫn theo Nhược Nhược dọn đi, hàng xóm lại tưởng em chịu ấm ức trong nhà. Vậy không phải là khiến mẹ bị người trong thôn nói ra nói vào à?”
Lâm Văn Chiếu không đồng ý, nhẹ nhàng khuyên nhủ: “Nhà vừa tân trang lại, ký túc xá nào thoải mái bằng ở nhà. Hơn em đi làm còn phải dẫn cả Nhược Nhược đi thì cực lắm, mẹ cũng không phải là không trông con giúp bọn mình. Uyển Tâm em nghe anh khuyên, chúng ta đừng giận nữa.”
Ngô Quế Chi đột nhiên bùng phát, quăng đồ vật trong tay: “Muốn dọn thì mình cô dọn, Nhược Nhược là cháu gái nhà họ Lâm, cô không thể dẫn nó đi.”
Chu Uyển Tâm vui mừng vì mình đã đoán trước được, bảo Nhược Nhược đi ra chỗ khác, nếu không lại khiến con bé nhìn thấy mẹ bị bà nội mắng nhiếc, trong lòng con bé lại không vui.
Chu Uyển Tâm cũng vui mừng vì mình có công việc. Nếu như nghe lời Lâm Văn Chiếu từ chức vào cái năm anh ta kiếm được tiền đó, thì bây giờ nói chuyện cũng chẳng ai thèm nghe.
Chu Uyển Tâm nói: “Nhược Nhược từ khi quay về đến giờ, các người vui vẻ thì cho con bé một trái táo ngọt, không vui vẻ thì mặt nặng mày nhẹ. Con không muốn con con lớn lên trong hoàn cảnh đè nén như vậy. Coi như là đưa con trai con gái ra ngoài phát triển, ngày lễ ngày Tết cũng không phải là bọn con không quay về nhà. Lâm Văn Chiếu à, mẹ ở nhà chị cả từng nói gì về Nhược Nhược, trong lòng anh hiểu rõ, anh khuyên mẹ đi. Mẹ à, đừng có mặt nặng mày nhẹ trước mặt con gái con.”
Giấy vinh danh thành phố phát, sau này bình xét cấp bậc sẽ được cộng thêm điểm. Chu Uyển Tâm nhận lấy tiền và giấy chứng nhận.
Lâm Văn Chiếu bóc quà vặt cho Nhược Nhược ăn, nói: “Công trường Bằng Thành có chút việc gấp, ngày mai anh sẽ phải đến đó, đại khái chừng một tháng mới về.”
Ngô Quế Chi vừa mới lựa ra mấy thứ đồ ăn vặt chuẩn bị đưa cho con gái lớn, vội nói: “Nhược Nhược về đã mấy ngày, vẫn chưa thân thiết với ba, nếu là chuyện không quá gấp thì dời lại đi, ở cùng đứa nhỏ mấy ngày nữa.”
Lâm Văn Chiếu nói không được: “Công trình có chuyện, có công nhân gây chuyện, con không đi giải quyết sẽ ảnh hưởng tổn thất đến trình độ tiến triển công trường, nói không chừng còn phải bồi thường tiền hạng mục này, đây là hạng mục công trình đầu tiên con tham gia, làm xong thì con về.”
“Vậy con đi nhanh đi, mẹ ở nhà, chắc chắn giúp con nuôi Nhược Nhược thật tốt.” Vừa liên quan đến tiền một cái, Ngô Quế Chi liền thúc giục con trai mau đi sớm.
Chu Uyển Tâm vốn định dọn tới ký túc xá trường học. Lâm Văn Chiếu phải đi công tác, để Nhược Nhược và bà nội sống chung, Chu Uyển Tâm cảm thấy Nhược Nhược sẽ không vui, cô cho Lâm Nhược năm mao tiền, bảo cô bé đến nhà thím Hoa cách vách: “Nhược Nhược, con đến nhà thím Hoa mua một cân đậu hủ về, tối mẹ làm thịt nướng đậu hũ cho con ăn.”
Lâm Nhược nhận tiền ngoan ngoãn gật đầu, thả nho khô trong tay xuống, chạy đến nhà thím Hoa làm đậu hũ cách vách.
Sau khi đứa nhỏ rời đi, Chu Uyển Tâm cố gắng nói dễ nghe, nói: “Từ nhà đến trung học Hương Bạn phải đi xe ba mươi phút, gặp trời mưa gió thì càng khó đi, em tìm xin được ký túc xá trong trường, anh không ở nhà thì em dọn qua ở, thuận tiện đi làm, anh về thì em dẫn Nhược Nhược về lại, không thành vấn đề chứ?”
“Như vậy sao được, em dẫn theo Nhược Nhược dọn đi, hàng xóm lại tưởng em chịu ấm ức trong nhà. Vậy không phải là khiến mẹ bị người trong thôn nói ra nói vào à?”
Lâm Văn Chiếu không đồng ý, nhẹ nhàng khuyên nhủ: “Nhà vừa tân trang lại, ký túc xá nào thoải mái bằng ở nhà. Hơn em đi làm còn phải dẫn cả Nhược Nhược đi thì cực lắm, mẹ cũng không phải là không trông con giúp bọn mình. Uyển Tâm em nghe anh khuyên, chúng ta đừng giận nữa.”
Ngô Quế Chi đột nhiên bùng phát, quăng đồ vật trong tay: “Muốn dọn thì mình cô dọn, Nhược Nhược là cháu gái nhà họ Lâm, cô không thể dẫn nó đi.”
Chu Uyển Tâm vui mừng vì mình đã đoán trước được, bảo Nhược Nhược đi ra chỗ khác, nếu không lại khiến con bé nhìn thấy mẹ bị bà nội mắng nhiếc, trong lòng con bé lại không vui.
Chu Uyển Tâm cũng vui mừng vì mình có công việc. Nếu như nghe lời Lâm Văn Chiếu từ chức vào cái năm anh ta kiếm được tiền đó, thì bây giờ nói chuyện cũng chẳng ai thèm nghe.
Chu Uyển Tâm nói: “Nhược Nhược từ khi quay về đến giờ, các người vui vẻ thì cho con bé một trái táo ngọt, không vui vẻ thì mặt nặng mày nhẹ. Con không muốn con con lớn lên trong hoàn cảnh đè nén như vậy. Coi như là đưa con trai con gái ra ngoài phát triển, ngày lễ ngày Tết cũng không phải là bọn con không quay về nhà. Lâm Văn Chiếu à, mẹ ở nhà chị cả từng nói gì về Nhược Nhược, trong lòng anh hiểu rõ, anh khuyên mẹ đi. Mẹ à, đừng có mặt nặng mày nhẹ trước mặt con gái con.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.