[Thập Niên 80] Tiểu Cá Koi Và Mẹ
Chương 35:
Khương Ti Chử Tửu
13/10/2023
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Trong lòng Chu Uyển Tâm đã rất kiên định, "Lâm Văn Chiếu, em phải đi làm, nhưng em cũng phải tự mình chăm sóc con, tinh lực chỉ đủ chăm lo cho một đứa, em không có cách nào sinh thêm cho anh một đứa nữa được, bây giờ đến lượt anh lựa chọn, là yêu em và Nhược Nhược hơn, hay là yêu đứa con trai mà mẹ anh muốn anh sinh hơn.”
“Cái gì, con nói vợ con quyết tâm không sinh con, còn muốn chạy vào thành phố làm việc?”
Sáng sớm Ngô Quế Chi nghe tin sấm sét giữa trời quang do con trai báo này, nhất thời nản lòng thoái chí, hét lớn: "Mẹ không đồng ý, những chuyện khác có thể tùy theo ý nó, nhưng nhất quyết phải sinh một đứa con trai, chuyện này không thể thương lượng được.”
Lâm Văn Chiếu khó xử, "Mẹ, mẹ nhỏ giọng một chút, ba đứa nhỏ còn đang ngủ, mẹ lớn tiếng thế, Uyển Tâm sẽ nghe thấy mất.”
"Nghe thấy thì nghe thấy, mẹ còn sợ nó chắc, giờ con có thể kiếm được mấy vạn một năm, mấy vạn đó, tương lai sẽ còn kiếm được nhiều hơn nữa, nếu không có cháu trai thì mẹ cần nhiều tiền như thế làm gì, nó tưởng mình được học hành mấy năm mà ghê gớm lắm à, không sinh thì ly hôn, có tiền rồi còn sợ không tìm được cô vợ chịu sinh con trai cho con chắc!”
Chu Uyển Tâm ở trong sương phòng nghe được toàn bộ, đột nhiên muốn cười, tam quan không hợp thật sự muốn mạng mà, sao trước kia cô không phát hiện người nhà gia đình chồng của cô lại có nhiều tật xấu như vậy nhỉ, từ khi Nhược Nhược trở về, mâu thuẫn bắt đầu trở nên gay gắt, cô có thể quan sát được rõ từng người từng người một.
Ly hôn là do nhà họ Lâm chủ động nói ra, cho rằng nói vậy có thể dọa được cô sao? Chu Uyển Tâm đi ra, nói: "Chỉ cần Lâm Văn Chiếu chịu nói ra, ly hôn thì ly hôn.”
Phán Đệ bò ra khỏi ổ chăn, cách cửa sổ nhìn mấy người lớn bên ngoài có mùi thuốc súng mười phần, quay đầu nói với Lâm Nhược: "Xem đi, bà ngoại nói không sai, mày đúng là con quỷ đòi nợ, vừa về đến nhà là ba mẹ mày đòi ly hôn, còn chẳng bằng mày đừng về nữa.”
Hiểu Đình vỗ một cái vào miệng Phán Đệ, "Ba mẹ bọn chị còn hay ầm ĩ đòi ly hôn hơn, nhưng chỉ là cãi nhau ầm ĩ thôi, chứ không định ly hôn thật, Nhược Nhược đừng nghe nó nói điêu.”
Ngay cả cơm sáng Chu Uyển Tâm cũng không ăn ở nhà, đưa Lâm Nhược đến trường học, nói buổi tối không về nhà, hai ngày nữa là cuối tuần, thứ bảy dạy các tiết buổi sáng xong, buổi chiều được nghỉ.
Quý Hòe Hoa chờ người trong văn phòng đi rồi, khuyên Chu Uyển Tâm: "Đại bộ phận người trong thôn đều có tư tưởng lạc hậu là muốn sinh con trai, Lâm Văn Chiếu đã tốt hơn đại bộ phận đàn ông rồi, chỉ là do mẹ cậu ấy đang làm công tác tư tưởng, cô đừng có dễ dàng nói chữ “ly hôn” ra khỏi miệng.”
Chu Uyển Tâm chưa phán xét Lâm Văn Chiếu thế nào: “Mẹ chồng em nhất quyết đòi có cháu trai, em lại không chịu nghỉ việc để sinh thêm đứa nữa, mâu thuẫn trong nhà bọn em thực ra là không thể hòa giải được, trừ khi có một bên chịu thỏa hiệp, chị cảm thấy mẹ chồng em sẽ từ bỏ việc có cháu trai sao?"
"Chắc là không có khả năng đâu." Lúc trước còn có thể xem xét, chứ bây giờ Lâm Văn Chiếu đã kiếm được tiền, còn kiếm được rất nhiều tiền, làm rạng rỡ tổ tông, Ngô Quế Chi không có khả năng không cần cháu trai nữa.
Trong lòng Chu Uyển Tâm đã rất kiên định, "Lâm Văn Chiếu, em phải đi làm, nhưng em cũng phải tự mình chăm sóc con, tinh lực chỉ đủ chăm lo cho một đứa, em không có cách nào sinh thêm cho anh một đứa nữa được, bây giờ đến lượt anh lựa chọn, là yêu em và Nhược Nhược hơn, hay là yêu đứa con trai mà mẹ anh muốn anh sinh hơn.”
“Cái gì, con nói vợ con quyết tâm không sinh con, còn muốn chạy vào thành phố làm việc?”
Sáng sớm Ngô Quế Chi nghe tin sấm sét giữa trời quang do con trai báo này, nhất thời nản lòng thoái chí, hét lớn: "Mẹ không đồng ý, những chuyện khác có thể tùy theo ý nó, nhưng nhất quyết phải sinh một đứa con trai, chuyện này không thể thương lượng được.”
Lâm Văn Chiếu khó xử, "Mẹ, mẹ nhỏ giọng một chút, ba đứa nhỏ còn đang ngủ, mẹ lớn tiếng thế, Uyển Tâm sẽ nghe thấy mất.”
"Nghe thấy thì nghe thấy, mẹ còn sợ nó chắc, giờ con có thể kiếm được mấy vạn một năm, mấy vạn đó, tương lai sẽ còn kiếm được nhiều hơn nữa, nếu không có cháu trai thì mẹ cần nhiều tiền như thế làm gì, nó tưởng mình được học hành mấy năm mà ghê gớm lắm à, không sinh thì ly hôn, có tiền rồi còn sợ không tìm được cô vợ chịu sinh con trai cho con chắc!”
Chu Uyển Tâm ở trong sương phòng nghe được toàn bộ, đột nhiên muốn cười, tam quan không hợp thật sự muốn mạng mà, sao trước kia cô không phát hiện người nhà gia đình chồng của cô lại có nhiều tật xấu như vậy nhỉ, từ khi Nhược Nhược trở về, mâu thuẫn bắt đầu trở nên gay gắt, cô có thể quan sát được rõ từng người từng người một.
Ly hôn là do nhà họ Lâm chủ động nói ra, cho rằng nói vậy có thể dọa được cô sao? Chu Uyển Tâm đi ra, nói: "Chỉ cần Lâm Văn Chiếu chịu nói ra, ly hôn thì ly hôn.”
Phán Đệ bò ra khỏi ổ chăn, cách cửa sổ nhìn mấy người lớn bên ngoài có mùi thuốc súng mười phần, quay đầu nói với Lâm Nhược: "Xem đi, bà ngoại nói không sai, mày đúng là con quỷ đòi nợ, vừa về đến nhà là ba mẹ mày đòi ly hôn, còn chẳng bằng mày đừng về nữa.”
Hiểu Đình vỗ một cái vào miệng Phán Đệ, "Ba mẹ bọn chị còn hay ầm ĩ đòi ly hôn hơn, nhưng chỉ là cãi nhau ầm ĩ thôi, chứ không định ly hôn thật, Nhược Nhược đừng nghe nó nói điêu.”
Ngay cả cơm sáng Chu Uyển Tâm cũng không ăn ở nhà, đưa Lâm Nhược đến trường học, nói buổi tối không về nhà, hai ngày nữa là cuối tuần, thứ bảy dạy các tiết buổi sáng xong, buổi chiều được nghỉ.
Quý Hòe Hoa chờ người trong văn phòng đi rồi, khuyên Chu Uyển Tâm: "Đại bộ phận người trong thôn đều có tư tưởng lạc hậu là muốn sinh con trai, Lâm Văn Chiếu đã tốt hơn đại bộ phận đàn ông rồi, chỉ là do mẹ cậu ấy đang làm công tác tư tưởng, cô đừng có dễ dàng nói chữ “ly hôn” ra khỏi miệng.”
Chu Uyển Tâm chưa phán xét Lâm Văn Chiếu thế nào: “Mẹ chồng em nhất quyết đòi có cháu trai, em lại không chịu nghỉ việc để sinh thêm đứa nữa, mâu thuẫn trong nhà bọn em thực ra là không thể hòa giải được, trừ khi có một bên chịu thỏa hiệp, chị cảm thấy mẹ chồng em sẽ từ bỏ việc có cháu trai sao?"
"Chắc là không có khả năng đâu." Lúc trước còn có thể xem xét, chứ bây giờ Lâm Văn Chiếu đã kiếm được tiền, còn kiếm được rất nhiều tiền, làm rạng rỡ tổ tông, Ngô Quế Chi không có khả năng không cần cháu trai nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.