[Thập Niên 80] Tiểu Cá Koi Và Mẹ
Chương 40:
Khương Ti Chử Tửu
13/10/2023
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Lâm Chiêu Đệ là chủ nhiệm lớp của Cố Niên, hiểu biết tình huống nhà Cố Niên, đứa nhỏ của gia đình ly dị không dễ dàng, cô ấy gõ đầu con trai: "Việc nhỏ như vậy sao lại không đồng ý?"
"Cậu ấy không có mẹ, con sợ cậu ấy đoạt mẹ của con." Văn Thông tủi thân nói.
"Chút tiền đồ này của con." Lâm Chiêu Đệ cõng con giải thích với Chu Uyển Tâm: "Ba của Cố Niên bận làm việc, ba thằng bé lại là điều nhiệm từ nơi khác đến đây, không có thân thích ở Diên Bình, sau khi ba mẹ thằng bé ly hôn đứa nhỏ này không phải ăn ở ngoài, chính là ăn ké ở nhà giáo viên bạn học, tiết kiệm được tiền cơm chiều cho ba thằng bé, nói là muốn tiết kiệm tiền đi đường, về sau đến thăm mẹ."
Lâm Chiêu Đệ thở dài, nói với Cố Niên: "Em nói thật với cô, nhiều bạn học như vậy, vì sao chỉ đến nhà cô ăn cơm?"
Cố Niên nói: "Văn Thông luôn nói rằng ba cậu ấy nấu cơm ngon, em muốn nếm thử xem ngon thế nào, còn ngon hơn tiệm cơm sao?"
Lâm Chiêu Đệ cười, đồng ý để cậu bé buổi tối qua ăn cơm, tạm biệt Chu Uyển Tâm, dắt tay hai đứa nhỏ đến nhà ăn.
Chu Uyển Tâm ngồi xe đến cửa hàng bách hoá, tìm mấy tầng trên dưới, nhìn thấy Lâm Văn Chiếu đang thử quần áo cho Nhược Nhược và Phán Đệ ở trong tiệm quần áo trẻ em.
Phán Đệ dùng một trăm đồng tiền chọn giày và quần áo, Nhược Nhược không chọn gì, nói với ba cô bé: "Ba, quần áo với giày của con không thiếu, có thể đưa một trăm đồng tiền để mẹ giữ hộ con không?"
"Nhược Nhược nhỏ như vậy đã biết tiết kiệm tiền nha." Lâm Văn Chiếu đồng ý ngay, lập tức đưa mười tờ đại đoàn kết cho Chu Uyển Tâm: "Nào, giữ hộ con gái anh."
Chu Uyên Tâm giữ tiền cho Lâm Nhược, hỏi: "Nhược Nhược, con tích góp tiền làm gì vậy?"
Lâm Nhược nghĩ nghĩ nói: "Không biết muốn làm gì, nhưng mà tiết kiệm lại trước, như vậy con thấy được đồ mình muốn mua thì không cần lấy tiền của mẹ nữa."
Chu Uyển Tâm được điều đến thành phố làm việc, tiền lương một tháng 45 đồng, không thể so sánh với Lâm Văn Chiếu làm buôn bán, anh ta tốn trăm đồng tiền mua quần áo cho cháu ngoại gái, mắt cũng không chớp, mua cho Phán Đệ, cũng phải mua cho Hiểu Đình hai bộ mang về, chị hai chồng sau khi điều động công tác bận trước bận sau, Chu Uyển Tâm cũng mua một bộ quần áo và giày cho Văn Thông, trước lúc đi gửi đến trường học, Lâm Chiêu Đệ cũng nhận lấy.
Lâm Văn Chiếu nhìn thấy Lâm Chiêu Đệ, nhân cơ hội nói đại thọ 60 của mẹ làm lớn, mời chị hai và anh rể mang theo đứa nhỏ trở về: "Sau này mẹ cũng phải chuyển đến thành phố, chị hai nhân lúc mẹ đại thọ 60 làm lành với mẹ đi, chị sống tốt, thật ra trong lòng bà ấy rất vui mừng."
Lâm Chiêu Đệ nghĩ nghĩ, cô ấy thật ra có lui tới với chị cả, lúc tuổi trẻ khí thịnh đã từng đoạt tuyệt quan hệ, bây giờ nghĩ lại, cũng thật sự không đến nông nỗi cả đời không qua lại, liền gật đầu đồng ý: "Cậu cứ nói với mẹ, mẹ lại mặt nặng mày nhẹ với chị, thì sau này chị sẽ không về nhà nữa."
Buổi chiều về đến huyện thành, Lâm Văn Chiếu đưa Phán Đệ về nhà chị cả trước, Lâm Hồng Miên mắng Phán Đệ vài câu, nhưng có bướng bỉnh nữa cũng là cô ta sinh, chỉ là từ nay về sau trong lòng càng bất công với đứa con gái cả hiểu chuyện.
Ngô Quế Chi đại thọ 60, Lâm Văn Chiếu nói lần này cần làm lớn cho mẹ ruột, Lâm Chiêu Đệ đã về nhà, chẳng qua không mang theo chồng và con, chỉ nói chồng không xin nghỉ được.
Lâm Chiêu Đệ là chủ nhiệm lớp của Cố Niên, hiểu biết tình huống nhà Cố Niên, đứa nhỏ của gia đình ly dị không dễ dàng, cô ấy gõ đầu con trai: "Việc nhỏ như vậy sao lại không đồng ý?"
"Cậu ấy không có mẹ, con sợ cậu ấy đoạt mẹ của con." Văn Thông tủi thân nói.
"Chút tiền đồ này của con." Lâm Chiêu Đệ cõng con giải thích với Chu Uyển Tâm: "Ba của Cố Niên bận làm việc, ba thằng bé lại là điều nhiệm từ nơi khác đến đây, không có thân thích ở Diên Bình, sau khi ba mẹ thằng bé ly hôn đứa nhỏ này không phải ăn ở ngoài, chính là ăn ké ở nhà giáo viên bạn học, tiết kiệm được tiền cơm chiều cho ba thằng bé, nói là muốn tiết kiệm tiền đi đường, về sau đến thăm mẹ."
Lâm Chiêu Đệ thở dài, nói với Cố Niên: "Em nói thật với cô, nhiều bạn học như vậy, vì sao chỉ đến nhà cô ăn cơm?"
Cố Niên nói: "Văn Thông luôn nói rằng ba cậu ấy nấu cơm ngon, em muốn nếm thử xem ngon thế nào, còn ngon hơn tiệm cơm sao?"
Lâm Chiêu Đệ cười, đồng ý để cậu bé buổi tối qua ăn cơm, tạm biệt Chu Uyển Tâm, dắt tay hai đứa nhỏ đến nhà ăn.
Chu Uyển Tâm ngồi xe đến cửa hàng bách hoá, tìm mấy tầng trên dưới, nhìn thấy Lâm Văn Chiếu đang thử quần áo cho Nhược Nhược và Phán Đệ ở trong tiệm quần áo trẻ em.
Phán Đệ dùng một trăm đồng tiền chọn giày và quần áo, Nhược Nhược không chọn gì, nói với ba cô bé: "Ba, quần áo với giày của con không thiếu, có thể đưa một trăm đồng tiền để mẹ giữ hộ con không?"
"Nhược Nhược nhỏ như vậy đã biết tiết kiệm tiền nha." Lâm Văn Chiếu đồng ý ngay, lập tức đưa mười tờ đại đoàn kết cho Chu Uyển Tâm: "Nào, giữ hộ con gái anh."
Chu Uyên Tâm giữ tiền cho Lâm Nhược, hỏi: "Nhược Nhược, con tích góp tiền làm gì vậy?"
Lâm Nhược nghĩ nghĩ nói: "Không biết muốn làm gì, nhưng mà tiết kiệm lại trước, như vậy con thấy được đồ mình muốn mua thì không cần lấy tiền của mẹ nữa."
Chu Uyển Tâm được điều đến thành phố làm việc, tiền lương một tháng 45 đồng, không thể so sánh với Lâm Văn Chiếu làm buôn bán, anh ta tốn trăm đồng tiền mua quần áo cho cháu ngoại gái, mắt cũng không chớp, mua cho Phán Đệ, cũng phải mua cho Hiểu Đình hai bộ mang về, chị hai chồng sau khi điều động công tác bận trước bận sau, Chu Uyển Tâm cũng mua một bộ quần áo và giày cho Văn Thông, trước lúc đi gửi đến trường học, Lâm Chiêu Đệ cũng nhận lấy.
Lâm Văn Chiếu nhìn thấy Lâm Chiêu Đệ, nhân cơ hội nói đại thọ 60 của mẹ làm lớn, mời chị hai và anh rể mang theo đứa nhỏ trở về: "Sau này mẹ cũng phải chuyển đến thành phố, chị hai nhân lúc mẹ đại thọ 60 làm lành với mẹ đi, chị sống tốt, thật ra trong lòng bà ấy rất vui mừng."
Lâm Chiêu Đệ nghĩ nghĩ, cô ấy thật ra có lui tới với chị cả, lúc tuổi trẻ khí thịnh đã từng đoạt tuyệt quan hệ, bây giờ nghĩ lại, cũng thật sự không đến nông nỗi cả đời không qua lại, liền gật đầu đồng ý: "Cậu cứ nói với mẹ, mẹ lại mặt nặng mày nhẹ với chị, thì sau này chị sẽ không về nhà nữa."
Buổi chiều về đến huyện thành, Lâm Văn Chiếu đưa Phán Đệ về nhà chị cả trước, Lâm Hồng Miên mắng Phán Đệ vài câu, nhưng có bướng bỉnh nữa cũng là cô ta sinh, chỉ là từ nay về sau trong lòng càng bất công với đứa con gái cả hiểu chuyện.
Ngô Quế Chi đại thọ 60, Lâm Văn Chiếu nói lần này cần làm lớn cho mẹ ruột, Lâm Chiêu Đệ đã về nhà, chẳng qua không mang theo chồng và con, chỉ nói chồng không xin nghỉ được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.