Chương 147:
Mộ Kiến Xuân Thâm
22/01/2023
Tống Nguyệt Minh nói xong tìm được chiếc áo len còn sót lại một chút cuối cùng kia, cô nhất định phải đan xong trong hôm nay, bằng không buổi tối chắc chắn không ngủ được, Vệ Vân Khai ngồi đó nhìn động tác thành thạo của cô, đáy lòng tràn đầy hạnh phúc yên tĩnh.
"Trước kia bà nội cũng thích đan áo len, nhưng bà ấy không khéo tay như em, áo len đan ra không đẹp lắm, còn muốn buộc ông nội mặc vào cho bà xem."
Tống Nguyệt Minh tò mò nhìn anh: "Anh nói cho em biết bọn họ như thế nào đi.”
Đôi mắt Vệ Vân Khai mang theo một tia hồi ức, vốn tưởng rằng mở miệng rất gian nan, nhưng khi nói ra miệng rất lưu loát tự nhiên: "Ông nội làm lính, tính tình thối nát lắm, bà nội là tiểu thư khuê các, học thức rất tốt, thời cuộc bọn họ kết hôn còn rất gian nan, bà nội không để ý trong nhà phản đối gả cho ông nội, tình cảm hai người vẫn rất tốt, cha cùng bà nội tính tình rất giống nhau, khi còn bé ông nội dẫn anh đi nghịch ngợm, ông cũng sẽ không nổi giận đánh anh, thường xuyên làm đồ ăn ngon cho người trong nhà.”
Mười năm, ký ức đã sớm ố vàng, lúc đi mất bắt cũng không bắt được.
"Còn mẹ thì sao?" Tống Nguyệt Minh không phải không phát giác Vệ Vân Khai rất ít khi nhắc tới mẹ anh.
Vệ Vân Khai cẩn thận hồi tưởng lại một chút, là một hình tượng rất lạnh nhạt, anh uống một ngụm nước ấm áp, mới nói: "Là một người rất xinh đẹp.”
Tống Nguyệt Minh chần chờ, chẳng lẽ năm đó mẹ chồng còn có chuyện xưa khác? Cô suy nghĩ một chút, tạm thời không hỏi, mà vui mừng giơ tay lên: "Áo len xong rồi, anh mặc vào thử đi.”
"Được."
Anh cũng vừa tắm rửa, trực tiếp cởi áo, lộ ra một mảnh cơ bắp màu mật ong, rắn chắc có lực, Tống Nguyệt Minh ngửa đầu nhìn anh, nhịn không được vươn móng vuốt sờ cơ bụng của anh.
Vệ Vân Khai sợ ngứa, co thắt lưng lại, cúi đầu nhìn vẻ mặt vô tội của cô, bất đắc dĩ cười nói: "Để anh thử xong áo len đã nhé.”
"Hả?"
Áo len màu xám sắt, màu sắc rất bình thường, kích thước vừa vặn thích hợp, mặc trên người Vệ Vân Khai mang lại cảm giác rất khác.
Tống Nguyệt Minh chống má thưởng thức nửa ngày, tự đắc hỏi: "Tay nghề của em không tệ đúng không?”
Vệ Vân Khai sờ sờ chiếc áo len mềm mại, mỉm cười gật đầu: "Rất tốt.”
"Vậy thì được, đi ngủ thôi."
Tống Nguyệt Minh đứng lên muốn đi về phía bên giường, bất ngờ phía sau có một người đuổi theo, hơi cúi người mạnh mẽ ôm cô lên, cô thét chói tai một tiếng ngắn ngủi theo bản năng bắt lấy bả vai anh, ngẩng đầu nhìn khóe môi anh cười xấu xa.
"Làm gì thế?"
Vệ Vân Khai đi từng bước đi đến bên giường đặt cô xuống, sau đó quay người lại, nhốt cô ở trong lòng. "Muốn em biết ngủ một mình cùng hai chúng ta ngủ khác nhau."
“...... Em nghĩ em biết.”
"Ôn lại một lần cũng không nhiều."
"Thổi đèn."
Anh dường như không nghe thấy.
......
Tống Nguyệt Minh còn chưa tỉnh ngủ đã cảm thấy trên tay có chút không thoải mái, mở mắt ra bị ánh sáng trước mắt chiếu vào, cô vừa định động thủ, liền nghe Vệ Vân Khai đè tay cô lại.
"Đừng nhúc nhích, còn chưa cắt xong."
Tống Nguyệt Minh tỉnh táo, ngẩng đầu nhìn, mới sáng sớm đã có người thắp nến ngồi ở bên giường nghiêm túc cắt móng tay cho cô, cô rất thành khẩn tỏ vẻ: "Móng tay của em để dài một chút thật sự không phải nhằm vào anh, em chỉ muốn một ngày nào đó đánh nhau với người khác không chịu thiệt thòi.”
Vệ Vân Khai nhàn nhạt liếc cô một cái, vẫn cảm thấy vết trầy xước trên xương bả vai có cảm giác đau đớn: "Từ ngày đầu tiên chúng ta kết hôn bị nhắm vào chính là anh thôi, em đừng để lâu như vậy, chuyện đánh nhau sau này ạm đến.”
"Vậy được rồi."
Tống Nguyệt Minh rất phối hợp cắt xong móng tay hai tay, hoàn hảo, không hề cắt cụt đi hết, vì thế vui vẻ rời giường chuẩn bị đồ ăn sáng, ngày hôm qua sườn mua còn để thật tốt, cô nhìn thoáng qua, bỗng nhiên nhớ tới giá đỗ nành của mình, nhưng mở nắp ra nhìn, còn chưa mọc xong, lại tưới nước một lần nữa rồi đậy nắp lại.
Ăn cháo cho bữa sáng, Tống Nguyệt Minh dặn dò: "Anh có thể mua một con cá trắm cỏ nữa không? Anh đã mua nó ở đâu?”
"Được, anh đang muốn bàn bạc với em một chuyện, chờ buổi tối anh trở về nhé?" Ban đầu chiều hôm qua anh mua sườn xong, liền muốn nói chuyện này với cô, nhưng sau đó... Anh không thể nhớ ra.
Trực giác nói cho Tống Nguyệt Minh nhất định là cách kiếm tiền của Vệ Vân Khai, cô vội vàng gật đầu: "Được!”
Vệ Vân Khai giơ tay cọ cọ má cô, lại nhanh chóng khắc chế thu tay lại: "Vậy anh đi làm đây.”
"Được."
"Trước kia bà nội cũng thích đan áo len, nhưng bà ấy không khéo tay như em, áo len đan ra không đẹp lắm, còn muốn buộc ông nội mặc vào cho bà xem."
Tống Nguyệt Minh tò mò nhìn anh: "Anh nói cho em biết bọn họ như thế nào đi.”
Đôi mắt Vệ Vân Khai mang theo một tia hồi ức, vốn tưởng rằng mở miệng rất gian nan, nhưng khi nói ra miệng rất lưu loát tự nhiên: "Ông nội làm lính, tính tình thối nát lắm, bà nội là tiểu thư khuê các, học thức rất tốt, thời cuộc bọn họ kết hôn còn rất gian nan, bà nội không để ý trong nhà phản đối gả cho ông nội, tình cảm hai người vẫn rất tốt, cha cùng bà nội tính tình rất giống nhau, khi còn bé ông nội dẫn anh đi nghịch ngợm, ông cũng sẽ không nổi giận đánh anh, thường xuyên làm đồ ăn ngon cho người trong nhà.”
Mười năm, ký ức đã sớm ố vàng, lúc đi mất bắt cũng không bắt được.
"Còn mẹ thì sao?" Tống Nguyệt Minh không phải không phát giác Vệ Vân Khai rất ít khi nhắc tới mẹ anh.
Vệ Vân Khai cẩn thận hồi tưởng lại một chút, là một hình tượng rất lạnh nhạt, anh uống một ngụm nước ấm áp, mới nói: "Là một người rất xinh đẹp.”
Tống Nguyệt Minh chần chờ, chẳng lẽ năm đó mẹ chồng còn có chuyện xưa khác? Cô suy nghĩ một chút, tạm thời không hỏi, mà vui mừng giơ tay lên: "Áo len xong rồi, anh mặc vào thử đi.”
"Được."
Anh cũng vừa tắm rửa, trực tiếp cởi áo, lộ ra một mảnh cơ bắp màu mật ong, rắn chắc có lực, Tống Nguyệt Minh ngửa đầu nhìn anh, nhịn không được vươn móng vuốt sờ cơ bụng của anh.
Vệ Vân Khai sợ ngứa, co thắt lưng lại, cúi đầu nhìn vẻ mặt vô tội của cô, bất đắc dĩ cười nói: "Để anh thử xong áo len đã nhé.”
"Hả?"
Áo len màu xám sắt, màu sắc rất bình thường, kích thước vừa vặn thích hợp, mặc trên người Vệ Vân Khai mang lại cảm giác rất khác.
Tống Nguyệt Minh chống má thưởng thức nửa ngày, tự đắc hỏi: "Tay nghề của em không tệ đúng không?”
Vệ Vân Khai sờ sờ chiếc áo len mềm mại, mỉm cười gật đầu: "Rất tốt.”
"Vậy thì được, đi ngủ thôi."
Tống Nguyệt Minh đứng lên muốn đi về phía bên giường, bất ngờ phía sau có một người đuổi theo, hơi cúi người mạnh mẽ ôm cô lên, cô thét chói tai một tiếng ngắn ngủi theo bản năng bắt lấy bả vai anh, ngẩng đầu nhìn khóe môi anh cười xấu xa.
"Làm gì thế?"
Vệ Vân Khai đi từng bước đi đến bên giường đặt cô xuống, sau đó quay người lại, nhốt cô ở trong lòng. "Muốn em biết ngủ một mình cùng hai chúng ta ngủ khác nhau."
“...... Em nghĩ em biết.”
"Ôn lại một lần cũng không nhiều."
"Thổi đèn."
Anh dường như không nghe thấy.
......
Tống Nguyệt Minh còn chưa tỉnh ngủ đã cảm thấy trên tay có chút không thoải mái, mở mắt ra bị ánh sáng trước mắt chiếu vào, cô vừa định động thủ, liền nghe Vệ Vân Khai đè tay cô lại.
"Đừng nhúc nhích, còn chưa cắt xong."
Tống Nguyệt Minh tỉnh táo, ngẩng đầu nhìn, mới sáng sớm đã có người thắp nến ngồi ở bên giường nghiêm túc cắt móng tay cho cô, cô rất thành khẩn tỏ vẻ: "Móng tay của em để dài một chút thật sự không phải nhằm vào anh, em chỉ muốn một ngày nào đó đánh nhau với người khác không chịu thiệt thòi.”
Vệ Vân Khai nhàn nhạt liếc cô một cái, vẫn cảm thấy vết trầy xước trên xương bả vai có cảm giác đau đớn: "Từ ngày đầu tiên chúng ta kết hôn bị nhắm vào chính là anh thôi, em đừng để lâu như vậy, chuyện đánh nhau sau này ạm đến.”
"Vậy được rồi."
Tống Nguyệt Minh rất phối hợp cắt xong móng tay hai tay, hoàn hảo, không hề cắt cụt đi hết, vì thế vui vẻ rời giường chuẩn bị đồ ăn sáng, ngày hôm qua sườn mua còn để thật tốt, cô nhìn thoáng qua, bỗng nhiên nhớ tới giá đỗ nành của mình, nhưng mở nắp ra nhìn, còn chưa mọc xong, lại tưới nước một lần nữa rồi đậy nắp lại.
Ăn cháo cho bữa sáng, Tống Nguyệt Minh dặn dò: "Anh có thể mua một con cá trắm cỏ nữa không? Anh đã mua nó ở đâu?”
"Được, anh đang muốn bàn bạc với em một chuyện, chờ buổi tối anh trở về nhé?" Ban đầu chiều hôm qua anh mua sườn xong, liền muốn nói chuyện này với cô, nhưng sau đó... Anh không thể nhớ ra.
Trực giác nói cho Tống Nguyệt Minh nhất định là cách kiếm tiền của Vệ Vân Khai, cô vội vàng gật đầu: "Được!”
Vệ Vân Khai giơ tay cọ cọ má cô, lại nhanh chóng khắc chế thu tay lại: "Vậy anh đi làm đây.”
"Được."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.