Chương 153:
Mộ Kiến Xuân Thâm
23/01/2023
Máy cày lái khỏi vùng hoang dã cách xa khu dân cư, chạy thẳng tới địa điểm tiếp theo. Nơi đó đã mang đồ đã được lựa chọn trực tiếp chuẩn bị sẵn, cân nặng, túi nylon, sau đó bỏ vào xe đấu, một ngàn năm trăm cân ngó sen hết một trăm hai mươi bảy tệ.
Chiếc máy cày tràn ngập những chiếc túi nylon thừa lúc trời tối chạy thẳng tới điểm hẹn, có sáu thanh niên trai tráng đứng chờ sẵn ở đó, bóp tàn thuốc lo lắng bất an, cho đến khi nghe thấy tiếng động mới thở phào nhẹ nhõm.
“Anh Khai giữ chữ tín nhất thế nên các người cứ yên tâm đi!”
Lúc Vệ Vân Khai ngừng chiếc máy cày, có người mở đèn điện lên, thừa lúc buổi tối báo lượng hàng mình cần. Một ngàn năm trăm cân ngó sen bị chia ra không còn một miếng, mười chín xu một cân, thu về hai trăm tám mươi lăm tệ.
Sáu người nhìn thấy cá trên xe hai mắt sáng rỡ, sắp tới tết rồi, cho dù cuộc sống có eo hẹp tới đâu người ta cũng nguyện ý mua một hai cân để nếm thử. Người trong thành sống dư dả lại càng sẵn sàng đón một cái tết sung túc hơn, cũng không cần biết là cá gì, đều là hàng hiếm!
“Anh Khai, cho tôi năm trăm cân!”
“Cút, có tổng cộng hơn một nghìn cân cá thôi, sao anh lại muốn lấy nhiều như thế?”
“Anh Khai, chúng ta nhanh lên nào?”
Vệ Vân Khai lấy ra chiếc bình hành quân, uống một ngụm nước lạnh như băng, thấp giọng nói: “Mỗi người một trăm hai mươi cân, có ai chê nhiều không?”
“Không chê, không chê!”
Mọi người nhanh tay bắt đầu dỡ hàng xuống, sau đó phát hiện mỗi túi cũng khoảng chừng một trăm hai mươi cân, ba loại cá chia thành hai túi lớn, mỗi người một túi giao tiền. Còn nếu muốn chia loại cá lần nữa, thế thì bọn họ tự chia nhau, với bảy trăm hai mươi cân cá, Vệ Vân Khai nhận được hai trăm chín mươi bảy tệ, sáu mươi xu.
Sau khi nhận được thứ mình muốn, sáu người biết điều đưa cho Vệ Vân Khai một điếu thuốc, anh nhận lấy nhưng không đốt, chỉ vắt ở bên tai, chuẩn bị khởi động máy cày meo theo con đường trước mặt tiến về phía trước.
“Đi thôi!”
“Anh Khai, ngày mai vẫn giờ cũ!”
Vệ Vân Khai trả lời một tiếng, chiếc máy cày nhanh chóng đi xa, trong khi những người còn lại thì lái xe ba bánh nhỏ của mình.
Khi sắp vào huyện thành, Vệ Vân Khai đỗ chiếc máy cày của mình tại một bãi đất trống ở bên ngoài, lấy sáu túi cá còn sót lại bỏ lên chiếc xe ba bánh nhỏ, sau đo đắp cỏ tranh lên, không hề ngừng lại mà đi thẳng vào khu chợ đen ở huyện thành.
Giữa tháng mười hai âm lịch tràn ngập không khí năm mới, cách chúc mừng cũ cũng không còn phổ biến nữa, nhưng tự thưởng cho mình vào cuối năm cũng là điều dễ hiểu. Trời còn chưa sáng nhưng mọi người đã xếp một hàng dài trước cửa hàng thực phẩm, mỗi người đều mong mình có thể mua được thịt ngon, có người tự biết ở đây cũng không có hy vọng gì, đến chợ đen mua cũng giống vậy thôi.
Khu chợ đen dần tập trung nhiều lái buôn khác nhau tới, món đồ tích trữ trong tay mỗi người cũng không giống nhau, có gà mái sống, gà trống nhỏ, vịt con mập mạp, ngỗng trắng, thịt heo được cắt thành miếng, thịt dê, ngoài ra còn có cả bí đao, ngó sen, mầm đậu, đậu hủ. Cũng không dễ nhận ra Vệ Vân Khai, anh đột mũ đeo khăn quàng, chẳng nhìn thấy bóng dáng đồ đựng trong chiếc xe đấu, chỉ có mùi tanh nhàn nhạt ở xung quanh khiến mắt người sáng lên.
Đây là cá à? Sống hay chết?”
“Đúng, vừa mới bắt lên sáng nay thôi, cá trắm bạc, cá mè, cá đỏ đều có cả.”
Người khác kia ngạc nhiên mừng rõ vô cùng, lên tiếng hỏi: “Bao nhiêu tiền một cân?”
“Cá trắm bạc ba mươi sáu xu, cá mè ba mươi chín xu, cá đỏ bốn mươi tám xu.”
“Ôi, có thể rẻ hơn một chút không?”
Vệ Vân Khai trầm mặc một lúc, lắc đầu, lấy cân đòn và mâm cân từ trong xe đấu ra.
Người nọ nghiến răng một cái: “Thế cho tôi phần đi!”
“Muốn mua mấy cân?”
“Hai ba cân cá đỏ là được, còn cá trắm bạc và cá mè thì lấy con lớn cho tôi!”
Vệ Vân Khai kéo bụi cỏ tranh lên, mùi tanh từ chiếc xe đấu càng nồng hơn, nhưng vảy cá sáng bóng, thân cá mềm mại cũng không đóng băng hoàn toàn, đúng là tươi sống. Đầu năm nay, muốn ăn cá tươi sống thật sự rất khó khắn, dù sao thời tiết cũng lạnh lẽo được một khoảng thời gian dài rồi.
Chiếc máy cày tràn ngập những chiếc túi nylon thừa lúc trời tối chạy thẳng tới điểm hẹn, có sáu thanh niên trai tráng đứng chờ sẵn ở đó, bóp tàn thuốc lo lắng bất an, cho đến khi nghe thấy tiếng động mới thở phào nhẹ nhõm.
“Anh Khai giữ chữ tín nhất thế nên các người cứ yên tâm đi!”
Lúc Vệ Vân Khai ngừng chiếc máy cày, có người mở đèn điện lên, thừa lúc buổi tối báo lượng hàng mình cần. Một ngàn năm trăm cân ngó sen bị chia ra không còn một miếng, mười chín xu một cân, thu về hai trăm tám mươi lăm tệ.
Sáu người nhìn thấy cá trên xe hai mắt sáng rỡ, sắp tới tết rồi, cho dù cuộc sống có eo hẹp tới đâu người ta cũng nguyện ý mua một hai cân để nếm thử. Người trong thành sống dư dả lại càng sẵn sàng đón một cái tết sung túc hơn, cũng không cần biết là cá gì, đều là hàng hiếm!
“Anh Khai, cho tôi năm trăm cân!”
“Cút, có tổng cộng hơn một nghìn cân cá thôi, sao anh lại muốn lấy nhiều như thế?”
“Anh Khai, chúng ta nhanh lên nào?”
Vệ Vân Khai lấy ra chiếc bình hành quân, uống một ngụm nước lạnh như băng, thấp giọng nói: “Mỗi người một trăm hai mươi cân, có ai chê nhiều không?”
“Không chê, không chê!”
Mọi người nhanh tay bắt đầu dỡ hàng xuống, sau đó phát hiện mỗi túi cũng khoảng chừng một trăm hai mươi cân, ba loại cá chia thành hai túi lớn, mỗi người một túi giao tiền. Còn nếu muốn chia loại cá lần nữa, thế thì bọn họ tự chia nhau, với bảy trăm hai mươi cân cá, Vệ Vân Khai nhận được hai trăm chín mươi bảy tệ, sáu mươi xu.
Sau khi nhận được thứ mình muốn, sáu người biết điều đưa cho Vệ Vân Khai một điếu thuốc, anh nhận lấy nhưng không đốt, chỉ vắt ở bên tai, chuẩn bị khởi động máy cày meo theo con đường trước mặt tiến về phía trước.
“Đi thôi!”
“Anh Khai, ngày mai vẫn giờ cũ!”
Vệ Vân Khai trả lời một tiếng, chiếc máy cày nhanh chóng đi xa, trong khi những người còn lại thì lái xe ba bánh nhỏ của mình.
Khi sắp vào huyện thành, Vệ Vân Khai đỗ chiếc máy cày của mình tại một bãi đất trống ở bên ngoài, lấy sáu túi cá còn sót lại bỏ lên chiếc xe ba bánh nhỏ, sau đo đắp cỏ tranh lên, không hề ngừng lại mà đi thẳng vào khu chợ đen ở huyện thành.
Giữa tháng mười hai âm lịch tràn ngập không khí năm mới, cách chúc mừng cũ cũng không còn phổ biến nữa, nhưng tự thưởng cho mình vào cuối năm cũng là điều dễ hiểu. Trời còn chưa sáng nhưng mọi người đã xếp một hàng dài trước cửa hàng thực phẩm, mỗi người đều mong mình có thể mua được thịt ngon, có người tự biết ở đây cũng không có hy vọng gì, đến chợ đen mua cũng giống vậy thôi.
Khu chợ đen dần tập trung nhiều lái buôn khác nhau tới, món đồ tích trữ trong tay mỗi người cũng không giống nhau, có gà mái sống, gà trống nhỏ, vịt con mập mạp, ngỗng trắng, thịt heo được cắt thành miếng, thịt dê, ngoài ra còn có cả bí đao, ngó sen, mầm đậu, đậu hủ. Cũng không dễ nhận ra Vệ Vân Khai, anh đột mũ đeo khăn quàng, chẳng nhìn thấy bóng dáng đồ đựng trong chiếc xe đấu, chỉ có mùi tanh nhàn nhạt ở xung quanh khiến mắt người sáng lên.
Đây là cá à? Sống hay chết?”
“Đúng, vừa mới bắt lên sáng nay thôi, cá trắm bạc, cá mè, cá đỏ đều có cả.”
Người khác kia ngạc nhiên mừng rõ vô cùng, lên tiếng hỏi: “Bao nhiêu tiền một cân?”
“Cá trắm bạc ba mươi sáu xu, cá mè ba mươi chín xu, cá đỏ bốn mươi tám xu.”
“Ôi, có thể rẻ hơn một chút không?”
Vệ Vân Khai trầm mặc một lúc, lắc đầu, lấy cân đòn và mâm cân từ trong xe đấu ra.
Người nọ nghiến răng một cái: “Thế cho tôi phần đi!”
“Muốn mua mấy cân?”
“Hai ba cân cá đỏ là được, còn cá trắm bạc và cá mè thì lấy con lớn cho tôi!”
Vệ Vân Khai kéo bụi cỏ tranh lên, mùi tanh từ chiếc xe đấu càng nồng hơn, nhưng vảy cá sáng bóng, thân cá mềm mại cũng không đóng băng hoàn toàn, đúng là tươi sống. Đầu năm nay, muốn ăn cá tươi sống thật sự rất khó khắn, dù sao thời tiết cũng lạnh lẽo được một khoảng thời gian dài rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.