Chương 164:
Mộ Kiến Xuân Thâm
24/01/2023
Tống Nguyệt Minh vừa nghe nở nụ cười, người này am hiểu sâu sắc cách chém giá, trực tiếp chém thấp xuống rồi từ từ nâng giá lên. Cá của họ không dễ bán, nếu tiếp tục có tuyết rơi thì sẽ bị dồn hàng, người này chiếm tiện nghi còn giống như muốn giúp họ giải quyết nan đề.
Vệ Vân Khai không cần suy nghĩ nói: "Không được. Tôi bán giá đó cho anh thì không phải tôi lỗ vốn à.”
Đàn ông bán thịt dê chậm rãi nâng giá như Tống Nguyệt Minh dự đoán, thêm một chút nét mực. Hai người cũng không nóng nảy, có người mua thì bán. Ngược lại, đàn ông bán thịt dê nóng nảy, lỡ như đợi lát nữa người tới mua cá ngày càng nhiều, người ta không bán cho ông tay thì sao?
Chờ người mua cá trả tiền rồi rời đi, đàn ông bán thịt dê đau đớn nói: "Vậy tôi thêm năm xu cho mỗi loại?”
"Không được."
"Tám xu, không thể nhiều hơn tám xu!"
Vệ Vân Khai vẫn lắc đầu, đàn ông bán thịt dê thở dài: "Vậy thì thôi, vốn định chuyển về nông thôn bán rẻ. Chúng ta có quan hệ tốt, ai biết hai người còn không vui. Tôi vẫn nên về nhà thôi."
Trước khi rời đi, ông ta còn đặc biệt liếc Tống Nguyệt Minh. Đàn ông không vội nhưng người phụ nữ này không nóng nảy à?
Hết lần này tới lần khác, Tống Nguyệt Minh lại thấy người đàn ông này tới quầy hàng của cô, có người tới liền đo cân, không hề sốt ruột. Nói giỡn, từ nhỏ mẹ cô đã dẫn cô đi dạo phố đều dùng kịch bản này, giả vờ muốn đi để chờ người bán giữ lại. Chỉ cần không chém quá dữ thì người bán sẽ giữ lại người mua, vẻ mặt đau đớn bán đồ đi. Bây giờ, Tống Nguyệt Minh là người bán hàng, cô còn chưa sốt ruột đến mức này.
Cuối cùng, người đàn ông bán thịt dê không nỡ để thịt béo sắp tới miệng bay đi. Nói chuyện lòng vòng thêm một lần nữa, tại thời điểm này ông ta đã rơi vào thế hạ phong.
Vệ Vân Khai tăng giá mỗi loại cá là 8 xu, đắt hơn lúc bán cho sáu người kia, đàn ông bán thịt dê đồng ý. Lúc trả tiền như cắt thịt nhưng đáy lòng vẫn cao hứng, vì có tuyết rơi nên người mua cá không nhiều lắm nhưng cũng đứt quãng không ít. Nửa ngày ở đây nhất định có thể bán được.
Có một lần tức sẽ có lần thứ hai, nhìn người đàn ông bán thịt dê bày cá ra bán. Một người đàn ông hút thuốc khác cũng chuẩn bị bán một ít thứ rồi mang về phân phát cho người trong gia đình.
Tống Nguyệt Minh cảm thấy người này hơi quen mắt, sau đó mới nhớ ra đây là chủ sự chuyên thu tiền quầy hàng trên thị trường chợ đêm. Ông ấy thỉnh thoảng đến một lần nhưng lúc đó bọn họ cơ bản chuẩn bị thu quầy hàng. Nếu trước đó, ông ấy biết cá của họ thu hút người mua, đoán chừng đã sớm nhập hàng của họ với giá thấp.
Bây giờ người này tùy tiện đứng ở đây, giữa hai hàng lông mày rất hung hãn, mang theo một cỗ hung hăng, chém giá rẻ hai xu hơn người đàn ông bán thịt dê. Người đàn ông bán thịt dê mua ba trăm cân, ông ấy muốn mua năm trăm cân.
Nhưng bằng cách này, họ có thể nhanh chóng tiêu thụ cá trong tay và không cần phải đứng ở đây chịu cảnh bị đóng băng nên Vệ Vân Khai đồng ý.
Vệ Vân Khai kéo năm trăm cân tới, cân nhắc sổ sách. Người đàn ông rất lưu loát trả 247 tệ, còn có người đưa cho ông ấy một chiếc xe ba bánh. Ông ấy chuyển cá lên liền huýt sáo rời đi.
Người đàn ông bán thịt dê không cam lòng quay lại hỏi: “Anh bán cho ông ta giá nào?”
"Giống như của ông thôi."
Ông ta không tin: “Người ta chính là con trai của cục trưởng Cục Công An, sao lại cho người ta chiếm tiện nghi?”
Vệ Vân Khai nhướng mày: “Tôi không biết tên đó là ai.”
"Được rồi, không biết vị công tử này mang cá về gây họa cho ai." Ông ta canh giữ ba trăm cân cá ở chợ đêm có tự tin bán hết nhưng chàng trai này lại không ở chợ đêm thì bán cho ai? Còn không phải trở thành một tai họa cho gia đình, hoặc những người chuẩn bị bán cho những người nịnh bợ gia đình họ?
Vệ Vân lắc đầu: "Chuyện này không liên quan đến tôi."
Dù sao không gây họa lên người anh là được!
Vệ Vân Khai không cần suy nghĩ nói: "Không được. Tôi bán giá đó cho anh thì không phải tôi lỗ vốn à.”
Đàn ông bán thịt dê chậm rãi nâng giá như Tống Nguyệt Minh dự đoán, thêm một chút nét mực. Hai người cũng không nóng nảy, có người mua thì bán. Ngược lại, đàn ông bán thịt dê nóng nảy, lỡ như đợi lát nữa người tới mua cá ngày càng nhiều, người ta không bán cho ông tay thì sao?
Chờ người mua cá trả tiền rồi rời đi, đàn ông bán thịt dê đau đớn nói: "Vậy tôi thêm năm xu cho mỗi loại?”
"Không được."
"Tám xu, không thể nhiều hơn tám xu!"
Vệ Vân Khai vẫn lắc đầu, đàn ông bán thịt dê thở dài: "Vậy thì thôi, vốn định chuyển về nông thôn bán rẻ. Chúng ta có quan hệ tốt, ai biết hai người còn không vui. Tôi vẫn nên về nhà thôi."
Trước khi rời đi, ông ta còn đặc biệt liếc Tống Nguyệt Minh. Đàn ông không vội nhưng người phụ nữ này không nóng nảy à?
Hết lần này tới lần khác, Tống Nguyệt Minh lại thấy người đàn ông này tới quầy hàng của cô, có người tới liền đo cân, không hề sốt ruột. Nói giỡn, từ nhỏ mẹ cô đã dẫn cô đi dạo phố đều dùng kịch bản này, giả vờ muốn đi để chờ người bán giữ lại. Chỉ cần không chém quá dữ thì người bán sẽ giữ lại người mua, vẻ mặt đau đớn bán đồ đi. Bây giờ, Tống Nguyệt Minh là người bán hàng, cô còn chưa sốt ruột đến mức này.
Cuối cùng, người đàn ông bán thịt dê không nỡ để thịt béo sắp tới miệng bay đi. Nói chuyện lòng vòng thêm một lần nữa, tại thời điểm này ông ta đã rơi vào thế hạ phong.
Vệ Vân Khai tăng giá mỗi loại cá là 8 xu, đắt hơn lúc bán cho sáu người kia, đàn ông bán thịt dê đồng ý. Lúc trả tiền như cắt thịt nhưng đáy lòng vẫn cao hứng, vì có tuyết rơi nên người mua cá không nhiều lắm nhưng cũng đứt quãng không ít. Nửa ngày ở đây nhất định có thể bán được.
Có một lần tức sẽ có lần thứ hai, nhìn người đàn ông bán thịt dê bày cá ra bán. Một người đàn ông hút thuốc khác cũng chuẩn bị bán một ít thứ rồi mang về phân phát cho người trong gia đình.
Tống Nguyệt Minh cảm thấy người này hơi quen mắt, sau đó mới nhớ ra đây là chủ sự chuyên thu tiền quầy hàng trên thị trường chợ đêm. Ông ấy thỉnh thoảng đến một lần nhưng lúc đó bọn họ cơ bản chuẩn bị thu quầy hàng. Nếu trước đó, ông ấy biết cá của họ thu hút người mua, đoán chừng đã sớm nhập hàng của họ với giá thấp.
Bây giờ người này tùy tiện đứng ở đây, giữa hai hàng lông mày rất hung hãn, mang theo một cỗ hung hăng, chém giá rẻ hai xu hơn người đàn ông bán thịt dê. Người đàn ông bán thịt dê mua ba trăm cân, ông ấy muốn mua năm trăm cân.
Nhưng bằng cách này, họ có thể nhanh chóng tiêu thụ cá trong tay và không cần phải đứng ở đây chịu cảnh bị đóng băng nên Vệ Vân Khai đồng ý.
Vệ Vân Khai kéo năm trăm cân tới, cân nhắc sổ sách. Người đàn ông rất lưu loát trả 247 tệ, còn có người đưa cho ông ấy một chiếc xe ba bánh. Ông ấy chuyển cá lên liền huýt sáo rời đi.
Người đàn ông bán thịt dê không cam lòng quay lại hỏi: “Anh bán cho ông ta giá nào?”
"Giống như của ông thôi."
Ông ta không tin: “Người ta chính là con trai của cục trưởng Cục Công An, sao lại cho người ta chiếm tiện nghi?”
Vệ Vân Khai nhướng mày: “Tôi không biết tên đó là ai.”
"Được rồi, không biết vị công tử này mang cá về gây họa cho ai." Ông ta canh giữ ba trăm cân cá ở chợ đêm có tự tin bán hết nhưng chàng trai này lại không ở chợ đêm thì bán cho ai? Còn không phải trở thành một tai họa cho gia đình, hoặc những người chuẩn bị bán cho những người nịnh bợ gia đình họ?
Vệ Vân lắc đầu: "Chuyện này không liên quan đến tôi."
Dù sao không gây họa lên người anh là được!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.