Chương 166:
Mộ Kiến Xuân Thâm
25/01/2023
"Không mệt mỏi, ấm áp!"
Hàng xóm đi cùng hai đứa nhỏ cũng cười. "Tôi nhớ rồi. Mùa xuân năm nay, ba nó mang theo thằng nhóc này tới nhà cậu đúng không Vân Khai?”
“Đúng vậy.”
Mùa xuân, lúc Vệ Vân Khai làm việc ở huyện lân cận thì có một đứa trẻ thèm máy kéo của người ta nên đùa giỡn xung quanh. Lúc máy kéo muốn di chuyển, đứa nhỏ còn nằm bên cạnh xe chơi đùa. Nếu không phải Vệ Vân Khai nhanh tay kéo cậu ra thì đứa nhỏ này nhất định bị máy kéo nghiền nát, có thể sống hay không cũng là một vấn đề.
Vệ Vân Khai cứu người xong liền rời đi, cha của đứa nhỏ hỏi rất nhiều người mới tìm được thôn Ngụy Thủy rồi tìm tới cửa cảm ơn. Nếu không phải Vệ Vân Khai còn trẻ, người ta còn muốn đứa nhỏ nhận anh làm cha. Từ đó về sau, mỗi ngày lễ tết, hai cha con đều tới nhà họ Ngụy ngồi. Dáng vẻ thật sự muốn trở thành người thân của anh, hơn nữa lần nào tới cũng mang theo quà.
"Chỗ cháu còn nhiều cá?”
Hai đứa trẻ từ từ trả lời: “Một ít cá nuôi trong làng, tất cả các gia đình đã được chia."
Hàng xóm ghen tị hâm mộ: "Năm mới đã có người tới tặng cá. Vân Khai, đứa nhỏ này còn tốt hơn con trai nuôi!”
Vệ Vân Khai kêu hai người vào trong, hàng xóm tiến lên nhìn rồi hai mắt liền thức thời rời đi. Mấy con cá trong thùng lớn hơn nhiều so với cá vớt trong sông Đông Đại, hơn nữa còn sống khiến người ta thèm thuồng. Nếu không phải đây là đồ được tặng, mọi người thật sự muốn mở miệng nói mua hai con cá!
Tống Nguyệt Minh nhìn hai đứa nhỏ một hồi, xoay người vào phòng. Sau đó cô bước ra, nhét hai đồng vào tay mỗi đứa. Hai đứa nhỏ trốn tránh không chịu nhận.
"Nhận đi, có đói không?" Trong nồi có cơm."
Đứa trẻ mặt tròn trong hai đứa nhỏ cười hì hì nói: "Chú Vệ, cháu không thể lấy tiền. Chú cho cháu ăn một bữa cơm."
Khuôn mặt dài không nói chuyện, trông giống như tất cả mọi thứ chủ yếu do gương mặt tròn quyết định.
Vệ Vân Khai nhíu mày: "Nhận tiền cũng phải ăn cơm. Còn không thì tết đừng tới nhà chú.”
“Vậy được rồi.”
Tống Nguyệt Minh xoay người vào phòng bếp múc canh thịt dê cho hai đứa nhỏ, còn có bánh bao thịt nóng hổi. Hai đứa nhỏ đói bụng nhưng vẫn ăn nhã nhặn, cơm nước xong liền đặt cái thùng rỗng lên xe ba bánh. Hai đứa nói lời tạm biệt với hai người, họ còn phải sớm chạy về nhà.
Thật ra hai đứa nhỏ này đều là con của ngư dân ở huyện Huệ kia. Chuyện Vệ Vân Khai cứu đứa nhỏ mặt tròn cũng không phải giả, phải có giao tình như vậy mới dám cùng Vệ Vân Khai lặng lẽ làm việc lớn. Hai người phải biết nhân phẩm của nhau đáng tin cậy mới dám làm việc này, để cho hai đứa nhỏ tới đưa cá. Một là muốn đưa cá cho người trong nhà thì cũng phải đi qua đường này. Hai là Tống Nguyệt Minh thích ăn cá tươi, những con cá này nuôi đủ ăn đến 15 tháng 12 âm lịch cũng không cần lo lắng.
Đến lúc này cá trong túi có thể lấy ra, tổng cộng gần hai mươi con cá và đều đặc biệt chọn lựa trong lúc kéo hàng. Hai người cho sân cũ bốn con cá, hai nhà kia thì mỗi nhà cho một con. Cá còn sống thì chọn ra một con cá đỏ, một con cá hoa, cộng thêm rượu thuốc lá, buổi tối đưa tới chỗ thôn trưởng. Hai người còn đưa hai con tới chỗ Tống Vệ Cầm, đưa bốn con tới chỗ lãnh đạo trạm máy nông nghiệp. Buổi chiều lại đến nhà họ Tống một chuyến, mang theo sáu con cá. Lúc trở về còn buộc hơn nửa túi bánh bao và bánh bao trắng vào ghế sau, à hoàng hồng tửu chuẩn bị cho con gái.
Cá nhà Mã Phượng Lệ và Tề Thụ Vân đều là hai con trai họ Ngụy tới sân cũ lấy nên đều cảm thấy vui vẻ. Mùa hè có thể đi xuống mương nước mò một ít cá ăn, hiện tại trời rét buốt muốn uống canh cá cũng không tìm được cá, thằng ba thật tốt!
Vương Bảo Trân mừng rỡ cầm cá, tết còn phải chiêu đãi hai cô em chồng, con rể và con gái về nhà mẹ đẻ. Con cá này làm thành bàn tiếc có thể đẹp mắt không ít người. Huống chi hai vợ chồng họ còn cho hai đứa con trai.
Hàng xóm đi cùng hai đứa nhỏ cũng cười. "Tôi nhớ rồi. Mùa xuân năm nay, ba nó mang theo thằng nhóc này tới nhà cậu đúng không Vân Khai?”
“Đúng vậy.”
Mùa xuân, lúc Vệ Vân Khai làm việc ở huyện lân cận thì có một đứa trẻ thèm máy kéo của người ta nên đùa giỡn xung quanh. Lúc máy kéo muốn di chuyển, đứa nhỏ còn nằm bên cạnh xe chơi đùa. Nếu không phải Vệ Vân Khai nhanh tay kéo cậu ra thì đứa nhỏ này nhất định bị máy kéo nghiền nát, có thể sống hay không cũng là một vấn đề.
Vệ Vân Khai cứu người xong liền rời đi, cha của đứa nhỏ hỏi rất nhiều người mới tìm được thôn Ngụy Thủy rồi tìm tới cửa cảm ơn. Nếu không phải Vệ Vân Khai còn trẻ, người ta còn muốn đứa nhỏ nhận anh làm cha. Từ đó về sau, mỗi ngày lễ tết, hai cha con đều tới nhà họ Ngụy ngồi. Dáng vẻ thật sự muốn trở thành người thân của anh, hơn nữa lần nào tới cũng mang theo quà.
"Chỗ cháu còn nhiều cá?”
Hai đứa trẻ từ từ trả lời: “Một ít cá nuôi trong làng, tất cả các gia đình đã được chia."
Hàng xóm ghen tị hâm mộ: "Năm mới đã có người tới tặng cá. Vân Khai, đứa nhỏ này còn tốt hơn con trai nuôi!”
Vệ Vân Khai kêu hai người vào trong, hàng xóm tiến lên nhìn rồi hai mắt liền thức thời rời đi. Mấy con cá trong thùng lớn hơn nhiều so với cá vớt trong sông Đông Đại, hơn nữa còn sống khiến người ta thèm thuồng. Nếu không phải đây là đồ được tặng, mọi người thật sự muốn mở miệng nói mua hai con cá!
Tống Nguyệt Minh nhìn hai đứa nhỏ một hồi, xoay người vào phòng. Sau đó cô bước ra, nhét hai đồng vào tay mỗi đứa. Hai đứa nhỏ trốn tránh không chịu nhận.
"Nhận đi, có đói không?" Trong nồi có cơm."
Đứa trẻ mặt tròn trong hai đứa nhỏ cười hì hì nói: "Chú Vệ, cháu không thể lấy tiền. Chú cho cháu ăn một bữa cơm."
Khuôn mặt dài không nói chuyện, trông giống như tất cả mọi thứ chủ yếu do gương mặt tròn quyết định.
Vệ Vân Khai nhíu mày: "Nhận tiền cũng phải ăn cơm. Còn không thì tết đừng tới nhà chú.”
“Vậy được rồi.”
Tống Nguyệt Minh xoay người vào phòng bếp múc canh thịt dê cho hai đứa nhỏ, còn có bánh bao thịt nóng hổi. Hai đứa nhỏ đói bụng nhưng vẫn ăn nhã nhặn, cơm nước xong liền đặt cái thùng rỗng lên xe ba bánh. Hai đứa nói lời tạm biệt với hai người, họ còn phải sớm chạy về nhà.
Thật ra hai đứa nhỏ này đều là con của ngư dân ở huyện Huệ kia. Chuyện Vệ Vân Khai cứu đứa nhỏ mặt tròn cũng không phải giả, phải có giao tình như vậy mới dám cùng Vệ Vân Khai lặng lẽ làm việc lớn. Hai người phải biết nhân phẩm của nhau đáng tin cậy mới dám làm việc này, để cho hai đứa nhỏ tới đưa cá. Một là muốn đưa cá cho người trong nhà thì cũng phải đi qua đường này. Hai là Tống Nguyệt Minh thích ăn cá tươi, những con cá này nuôi đủ ăn đến 15 tháng 12 âm lịch cũng không cần lo lắng.
Đến lúc này cá trong túi có thể lấy ra, tổng cộng gần hai mươi con cá và đều đặc biệt chọn lựa trong lúc kéo hàng. Hai người cho sân cũ bốn con cá, hai nhà kia thì mỗi nhà cho một con. Cá còn sống thì chọn ra một con cá đỏ, một con cá hoa, cộng thêm rượu thuốc lá, buổi tối đưa tới chỗ thôn trưởng. Hai người còn đưa hai con tới chỗ Tống Vệ Cầm, đưa bốn con tới chỗ lãnh đạo trạm máy nông nghiệp. Buổi chiều lại đến nhà họ Tống một chuyến, mang theo sáu con cá. Lúc trở về còn buộc hơn nửa túi bánh bao và bánh bao trắng vào ghế sau, à hoàng hồng tửu chuẩn bị cho con gái.
Cá nhà Mã Phượng Lệ và Tề Thụ Vân đều là hai con trai họ Ngụy tới sân cũ lấy nên đều cảm thấy vui vẻ. Mùa hè có thể đi xuống mương nước mò một ít cá ăn, hiện tại trời rét buốt muốn uống canh cá cũng không tìm được cá, thằng ba thật tốt!
Vương Bảo Trân mừng rỡ cầm cá, tết còn phải chiêu đãi hai cô em chồng, con rể và con gái về nhà mẹ đẻ. Con cá này làm thành bàn tiếc có thể đẹp mắt không ít người. Huống chi hai vợ chồng họ còn cho hai đứa con trai.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.